Vân Kiếm Sơn Tông, phía trên đỉnh núi.
Nơi đây có một tòa tiểu viện, tuy không lớn nhưng mỗi chỗ đều rất tinh xảo và đẹp mắt.
“Sư huynh.”
Đường chủ Xuân Phong Đường vội vã bước vào viện, thấy một nam tử mặc thanh bào ngồi trong sân. Trước mặt hắn là một hồ nước trong xanh, giữa hồ có đàn cá cẩm lý, con nào cũng béo tròn.
Nếu Lạc Vân Hoan ở đây, nàng nhất định phải phàn nàn rằng những con cá này trông như những miếng cánh gà tháng tái thế.
“Sư đệ, chuyện gì mà vội vàng vậy?”
Nam nhân ngẩng đầu lên.
Ông vẫn duy trì dáng vẻ trung niên, gió mát trăng thanh, nhưng khác với vẻ lạnh băng của Tần Ý Thu, tông chủ tuy lịch sự tao nhã nhưng là một "hổ biết cười" điển hình.
“Ý Thu luyện công xảy ra sự cố.”
Đôi mắt nam nhân trợn to, cá trong tay rơi xuống hồ, khiến đàn cẩm lý tranh nhau.
“Đây chính là chuyện lớn.”
“Chuyện này chưa phải quan trọng nhất. Lúc ta đến, ánh mắt nàng nhìn một nữ nhân rất không thích hợp.”
Nam nhân khoanh tay, bắt đầu ngồi nghiêm chỉnh, ông sớm biết rằng đồ đệ của mình sẽ có ngày này.
Chỉ là không ngờ nó lại đến sớm như vậy, Tần Ý Thu chưa đầy trăm tuổi, trong mắt bọn họ, những kẻ đã sống hàng ngàn, thậm chí gần vạn năm, nàng vẫn còn rất trẻ.
"Là tình kiếp à…"
Nam nhân một tay chống cằm, lâm vào buồn rầu. Tu luyện vô tình đạo, cả đời sẽ gặp rất nhiều kiếp nạn, như thân tình, như nhân quả với thế gian này.
Nhưng tình kiếp là một kiếp nạn nói dễ mà không dễ. Với người không sâu nặng tình duyên, chỉ cần một ý niệm là có thể chặt đứt tơ hồng. Nhưng với người chấp nhất tình duyên sâu đậm, đây là một gông xiềng khó nhất.
“Sư huynh, nếu không đệ tiên hạ thủ vi cường, giải quyết đồ đệ kia.”
Xuân Phong Đường đường chủ thấy tông chủ lâu không nói, mới vội vàng đáp.
“Ý Thu là người nối nghiệp của huynh, không thể có bất kỳ sơ suất.”
Những đệ tử khác trong tông môn dù có vi phạm giới luật cũng chỉ bị xử phạt một chút. Nhưng Tần Ý Thu không thể có bất kỳ sơ suất nào.
Vân Kiếm Sơn Tông lập sơn khai tông dựa trên vô tình công pháp, nhưng công pháp này hung hiểm dị thường, mỗi năm chỉ chọn được một hai đệ tử tu luyện.
Nhiều người sẽ dừng lại ở giai đoạn ba bốn, gặp kiếp nạn hoặc tâm ma của mình.
“Ta biết, nhưng nếu người ngoài can thiệp cũng sẽ lây dính nhân quả.”
Tông chủ chậm rãi ngẩng đầu.
“Sư đệ, ngươi không cần lo chuyện này trước, ta muốn xem Ý Thu có thể đi đến đâu.”
Nếu có khả năng, thân là sư tôn vẫn hy vọng đồ đệ tự mình vượt qua, thay vì hắn ra tay giải quyết kiếp nạn này. Lây dính quá nhiều nhân quả không tốt cho việc tu luyện vô tình công pháp.
...
Tần Ý Thu mỗi tháng sẽ giảng bài một buổi, dạy các đệ tử tu hành luyện tập vô tình công pháp. Khi giảng dạy, nàng nói nhiều hơn, nhưng đều là những kinh nghiệm của chính mình, chúng có phần cũ kỹ và khô khan.
Tuy vậy, những kiến thức này thực sự cải thiện rất nhiều cho quá trình tu luyện, nên các đệ tử đều rất chăm chú lắng nghe.
Sau hai canh giờ liên tục giảng bài, Tần Ý Thu mới từ trên đài bước xuống. Tam sư muội liền dâng một chén trà, nước trà vừa ấm, uống vào miệng không cảm thấy nóng.
“Sư tỷ vất vả rồi, ta nghe nói mấy ngày trước đây ngươi luyện công xảy ra sự cố, có sao không?”
Dù đều là đệ tử của tông chủ, nhưng hai sư đệ và sư muội khác không tu luyện vô tình công pháp, mà theo học tâm pháp khác của sư tôn.
“Không phải chuyện quan trọng, tĩnh dưỡng vài ngày là ổn.”
Tần Ý Thu đang chuẩn bị rời đi, bỗng nhớ đến một việc khiến nàng buồn bực mấy ngày nay.
Ngón tay siết chặt chén trà, dù cảm thấy khó mở lời, nhưng nàng vẫn hỏi.
“Sư muội, ta muốn hỏi muội một chuyện.”
“Hả, đại sư tỷ hiếm khi có vấn đề như vậy, tỷ cứ hỏi đi.”
Lâm Nhu Vận cười mắt híp lại.
“Nếu... ý ta là, nếu nhị sư đệ vô tình làm tổn thương một nữ tử, nhưng không phải cố ý, thì nên xin lỗi thế nào?”
Tần Ý Thu không dám thừa nhận là mình, dù biết nói dối là không đúng. Nhưng để nói ra mình đã làm tổn thương một cô nương, nàng không dám. Dù việc đó là do luyện công tẩu hỏa nhập ma, không phải lỗi của mình.
“Nhị sư huynh?”
Lâm Nhu Vận nghĩ đến nhị sư huynh với vẻ ngoài lạnh lùng, không tưởng tượng được hắn lại vô tình làm tổn thương một cô nương.
Nhưng nếu thật sự như vậy, chắc sẽ rất thú vị.
“Tuy không tưởng tượng được nhị sư huynh sẽ làm chuyện này, nhưng nếu đại sư tỷ hỏi, muội nghĩ nên tặng cô nương đó một chút quà, như hoa hay bánh, không có nữ tử nào từ chối đâu.”
Tần Ý Thu cúi mắt, trầm tư một lát, thấy ý kiến này không tồi.
“Cảm tạ sư muội.”
Nói xong, Tần Ý Thu liền rời đi, để lại Lâm Nhu Vận đứng ngơ ngác.
“Đại sư tỷ cảm ơn vì cái gì?”
“Không phải giúp nhị sư huynh hỏi sao?”
Lâm Nhu Vận không liên tưởng được nhiều chuyện như vậy, vì nàng không tham gia từ đầu đến cuối.
…
Lạc Vân Hoan đứng dậy, nhìn quanh đình viện xinh đẹp, trong lòng cảm khái.
Không tồi đâu… Mình thật đúng là khéo léo mà.
[ Ký chủ, tuy công việc rất quan trọng, nhưng nhiệm vụ chính của chúng ta là công lược mà! ]
Hệ thống có chút bất mãn, vì Lạc Vân Hoan mỗi ngày tiêu tốn quá nhiều thời gian vào việc chăm sóc sân vườn, hoàn toàn không nghĩ đến công lược.
“Thúc giục cái gì thúc giục, trước đó không phải đã công lược rồi sao? Ngươi nghĩ rằng công lược vô tình dễ lắm à, nếu mỗi ngày quay quanh đại sư tỷ như ruồi muỗi...”
“Không đề cập đến việc đại sư tỷ có muốn gϊếŧ ta hay không, đám nam đệ tử quanh nàng chắc chắn sẽ muốn gϊếŧ ta!”
Lạc Vân Hoan trợn mắt với hệ thống.
Ngươi có biết cái gì gọi là khoảng cách sinh ra cái đẹp không, có biết cái gì gọi là như gần như xa yêu say đắm không? Có biết rằng gia tăng giá trị hảo cảm phải đúng thời điểm không?
Hệ thống bị dỗi, á khẩu không trả lời được.
Trong giây lát, Lạc Vân Hoan chuẩn bị đi tưới cây non.
Đột nhiên, nàng nghe thấy tiếng bước chân phía sau.