Chương 2: Tần Ý Thu này cũng quá đẹp đi?

Đối mặt với đám đệ tử chấp pháp tông môn thế tới rào rạt, Lạc Vân Hoan như rơi vào động băng, bởi vì trong tiểu thuyết này, cốt truyện hầu như chỉ phục vụ cho "việc đó"...

Tác giả không biết vì đam mê quái dị gì mà thêm vào một giả thiết, Vân Kiếm Sơn Tông chú trọng thanh tu, chủ tu vô tình đạo, dù không tu vô tình đạo, các đệ tử cũng phải giữ gìn căn nguyên, kiên trì hoàn bích chi thân, nếu không, tu luyện tâm pháp sẽ xuất hiện sai sót, sau này khó tiến giai, chỉ có thể đọa vào ma đạo.

Đây cũng là lý do tại sao Vân Kiếm Sơn Tông có đội chấp pháp chuyên môn, chuyên giám sát đệ tử có "động dục" hay không, nếu có, tình tiết nghiêm trọng sẽ bị dọn dẹp khỏi núi.

Quả thực chính là đội quét hoàng gia của giới Tu Tiên.

Mà đội trưởng đội chấp pháp, chính là nữ xứng số một kiêm ác độc Boss của quyển sách —— Tần Ý Thu!

“Hệ thống, ngươi cho ta nhân thiết gì?”

Lạc Vân Hoan nhớ rõ mình đã xem tiểu thuyết này trước đó, cẩn thận xác nhận không có nữ xứng trùng tên trùng họ với mình, trong lòng nghĩ sẽ không xuất hiện sự kiện xuyên thư ô long này, kết quả bị hệ thống đáng chết này bắt cóc.

[Đương nhiên là đệ tử ngoại môn có tồn tại cảm thấp nhất.]

Lạc Vân Hoan nghe xong nội tâm nghiến răng nghiến lợi, hệ thống cho nàng nhân thiết này không khác gì nha hoàn bò long sàng, nếu thao tác thích đáng, có lẽ có thể một bước lên trời.

Nhưng phần lớn vẫn là bị đẩy xuống giếng cung nữ, chưa kịp phản ứng đã bị chết đuối, vì thi thể tanh tưởi mới hấp dẫn thái giám đến xem.

“Ngươi không phải tăng độ khó công lược của ta sao?”

“Ít nhất cũng cấp cho ta nhân thiết tiểu sư muội kiều tiếu chứ.”

Lạc Vân Hoan tuy rằng cãi nhau với hệ thống, nhưng tay vẫn nhanh nhẹn, từ trên giường bò dậy, sửa sang lại vạt áo, rồi quỳ xuống đất.

Nàng ngẩng đầu nhìn người đứng giữa đám người kia.

Đôi mắt như u tuyền, lại như Tuyết Sơn đỉnh quanh năm không tan tuyết.

Cả người khí chất lạnh lùng, so với băng sơn mỹ nhân còn lạnh hơn, quả thực như là Nam Cực lạnh giá quanh năm.

Nhưng dáng người thướt tha, khuôn mặt tinh xảo phảng phất không phải người có thể tự nhiên sinh trưởng mà thành.

Tần Ý Thu này cũng quá đẹp đi?

Lạc Vân Hoan lập tức nuốt một ngụm nước miếng.

Không khí lâm vào yên tĩnh ngắn ngủi, Lạc Vân Hoan thấy mọi người đều không nói lời nào, lúc này mới thử mở miệng.

“Gặp qua đại sư tỷ…”

Tần Ý Thu tiến lên một hai bước, đánh giá căn phòng. Ngoại môn đệ tử đa số sống kham khổ, nhưng bần cùng như thế này, nàng chưa từng thấy.

Thậm chí còn kém hơn cả nơi ở của linh sủng vài thân truyền đệ tử.

“Luyện chế Hợp Hoan Đan cần thảo dược quý, linh thạch không rẻ. Ngươi, một đệ tử ngoại môn nghèo khó, làm sao có tiền mua Hợp Hoan Đan?”

Tần Ý Thu lạnh lùng lên tiếng, giọng nàng tựa như cúc hoa cuối mùa thu vương sương lạnh trên cuống hoa khô héo, làm lòng người phát lạnh, nhưng đồng thời lại bị cuốn hút.

“Ta thấy, ngươi đang vu oan đồng môn.”

Lạc Vân Hoan không nghĩ đối phương lại nhạy bén nhận ra mình vô tội, liền nhìn Tần Ý Thu với ánh mắt sùng bái.

Dù đại sư tỷ tu là Vô Tình đạo, nhưng giờ khắc này thật đúng là đại hiệp nghĩa khí!

Kẻ vu oan rõ ràng cũng không ngờ đại sư tỷ lại nhạy bén như thế, không giống lời đồn là chỉ cần gặp kẻ gây chuyện, bất kể đúng sai đều bắt lại.

Lập tức mồ hôi lạnh chảy dài trên trán.

Lạc Vân Hoan nép mình trong góc tối, tai nghe âm thanh từ hệ thống.

[Ký chủ, ngài như vậy... rất khó tiến thêm một bước để gần gũi đối tượng công lược a!]

Lạc Vân Hoan nhận thấy không ổn, ngay sau đó bụng nổi lên một trận ấm áp, mặt nàng đỏ bừng.

Nguyên bản mọi người đều lâm vào hoàn cảnh khó xử, nghĩ xem có nên giả vờ lục soát căn phòng tìm Hợp Hoan Đan hay không.

Kết quả người nào đó lại lộ tẩy, mặt đỏ lên, thân thể nóng rực, biểu hiện này chính là đã dùng Hợp Hoan Đan.

Kẻ vu oan lập tức cười lạnh bởi nàng ta đã tự tay bỏ Hợp Hoan Đan vào lương khô hàng ngày của Lạc Vân Hoan.

Do đó mới dám mang đại sư tỷ tới đây.

Hợp Hoan Đan giá cao nhưng loại kém hơn giá không đắt, có nhiều độc đan.

Dù là thanh tu tông môn, nhưng không thiếu kẻ không chịu nổi tịch mịch, nên luôn có người yêu cầu.

Lạc Vân Hoan!

Lần này ngươi phạm quy tông môn, tháng sau chắc chắn không thể tham gia ngoại môn tiến giai nội môn, ta sẽ có cơ hội.

Kẻ tố giác mắt lóe tham lam, Tần Ý Thu mắt lơ đãng nhìn thoáng qua, trong lòng hiểu rõ tiểu cô nương này bị vu oan.

“Đại sư tỷ, kẻ này chắc chắn trộm được, dù là Hợp Hoan Đan cũng rất rẻ tiền.”

Vài nam đệ tử lên tiếng, nhưng Tần Ý Thu không để ý, mắt nhìn xuống Lạc Vân Hoan.

“Dẫn đệ tử vu oan này đi, chuyện này ta sẽ định đoạt.”

Nói xong, Tần Ý Thu đưa tay tới, Lạc Vân Hoan nghĩ mình sẽ bị công chúa bế, trong lòng chống cự, không thể nào?

Hệ thống không nói người này tu Vô Tình đạo sao?

Chẳng lẽ theo tiểu thuyết mà phát triển?

Không lăn giường thì cũng lăn đường.

Nhưng tiếp theo, cổ áo nàng bị nhấc lên, như mèo con, bị kéo ra khỏi phòng.

“Đại sư tỷ… Ta thật sự không ăn, không biết tại sao thân thể ta như vậy…”

Lạc Vân Hoan thật oan, chỉ đọc tiểu thuyết, nhân tiện phun tào, không có cảm tình mãnh liệt với cốt truyện, sao lại xuyên thư?

“Ta biết.”

Tần Ý Thu giọng lạnh lẽo, nàng đi qua ngọn đèn dầu sáng ngời tông môn, tới thạch thất thanh tịnh, nơi linh thảo linh dược nở rộ.

Linh khí đậm đặc khiến Lạc Vân Hoan cảm thấy như đang hít thở dưỡng khí, đầu choáng váng vì say oxy.

Nhưng nàng vẫn nhịn không được mở mắt đánh giá.

Thạch thất giản dị, phần lớn được tạc từ đá, hồn nhiên thiên thành.

Tần Ý Thu đặt người lên giường.

“Hợp Hoan Đan không dễ giải, ta sẽ vận công chữa thương, cởi đai lưng ra.”

Lạc Vân Hoan:!

Nguyên thư thật là truyện người lớn, vừa lên đã khai đại, nàng chưa chuẩn bị tâm lý, ai dạy nàng, bước đầu công lược phải lăn giường sao?

[Khụ khụ, tuy ta cũng hy vọng vậy, nhưng ký chủ không cần khẩn trương, đối tượng công lược của chúng ta giai đoạn này sẽ không OOC.]

Hệ thống âm thanh vang lên, dù là máy móc, Lạc Vân Hoan cũng nghe ra ý trấn an.

Nhưng nàng vẫn thấy hệ thống không đáng tin, thầm mắng.

“Thôi đi, vừa lên không cho ta nhắc nhở, ngươi cái thứ hệ thống lông gà.”

[Tiên tử… không thể ô ngôn uế ngữ nha.]

Hệ thống chỉ lãnh đạm đáp lại, Lạc Vân Hoan chưa kịp già mồm, trán đã bị ngón tay lạnh lẽo búng, lực đạo không lớn, nhưng có chút đau.

Tần Ý Thu đôi mắt nheo lại, khí lạnh quanh thân càng nặng.