Chương 4: Được hoan nghênh hài tử

Tần Túc trầm mặc nhìn mặt nạ trên tay, chỉ thoáng nhíu mày, nhưng cũng không cự tuyệt.

Nếu là Tần tổng nói không cần, Quách đạo dĩ nhiên không thể ép buộc hắn, vốn dĩ mang mặt nạ cũng không có trong kịch bản, vì việc này chọc đại lão không cao hứng xác thật không đáng giá.

Trợ lý Dương khóe miệng run rẩy nhìn mặt lạnh như băng Tần tổng trên tay cầm mặt nạ thỏ con đáng yêu, tương phản manh đến mức hắn không đành lòng nhìn thẳng, chỉ có thể ho khan đem lực chú ý dời đi, nói "Không nghĩ tới Chúc thiếu gia tâm tư tỉ mỉ đến vậy, còn sẽ góp ý cho tổng nghệ. Dựa theo những người khác đánh giá, ta tưởng hắn càng thích trở thành tâm điểm của sự chú ý, được mọi người vây quanh tranh giành mới đúng."

Làm một cái đủ tư cách trợ lý chính là cấp trên dù không giao việc, hắn cũng sẽ chuẩn bị sẵn mọi thứ để phòng ngừa bất kì tình huống nào. Có câu biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, thương trường là như vậy, tổng nghệ cũng là!

Mặc dù trợ lý Dương không nghĩ có ai não tàn tới mức muốn tìm đường chết, dám cùng Tần gia đối nghịch.

Nhưng xã hội người kì ba nhiều đi? Nếu ai cũng có đầu óc, vậy thì thị phi cũng không nhiều đến vậy, huống chi trong vòng vẫn luôn có vài người tự cho là thông minh muốn dán lên Tần tổng, trong khi cả đám đều thấy qua kết cục của những người này nhưng còn không phải là người trước ngã xuống, người sau tiến lên à?

Trong vòng đều như vậy, càng đừng nói tới vũng bùn như giới giải trí, dạng người nào đều có, chỉ có ngươi không tưởng được mà thôi.

Trợ lý Dương càng nghĩ càng không hiểu Tần tổng vì sao phải tham gia tổng nghệ? Tuy nói đó là do Tần gia tự ý thay mặt Tần tổng đăng ký, nhưng nếu đại lão không muốn đi thì Quách đạo chẳng những không dám đòi tiền hủy hợp đồng, còn phải đến xin lỗi vì hành vi không phụ trách đã để người khác đăng ký thay chính chủ lại dám gật bừa đồng ý, huống hồ một chút tiền hợp đồng đó còn chẳng đáng để vào mắt.

Tần Túc không biết trợ lý trong đầu đang suy nghĩ muôn vàn lý do vì sao hắn lại muốn tham gia tổng nghệ, chỉ nhàn nhạt nói "Chúc thiếu gia?"

"Là nhị thiếu gia Chúc thị, Chúc Phi Vũ. Ba của hắn Chúc Tân Phong đuổi kịp trước phá bỏ và di dời khu phố cũ, gom hết gia tài đi thu mua, sau đó dùng số tiền đền bù mở một công ty kinh doanh bất động sản, phát triển cũng không tệ lắm, ở thành phố K thường xuyên được mời tham dự yến tiệc."

Tuy rằng Quách đạo vì muốn gợi sự tò mò, vì vậy mà không tiết lộ danh tính của dàn khách mời, nhưng hiển nhiên địa vị không tầm thường người đều sẽ có đặc quyền, đừng cầu xã hội công bằng, ngươi vừa sinh ra đã không có cái gọi là công bằng rồi.

Đối với vẫn luôn được người trong vòng ở thành phố K trầm trồ khen ngợi lấy lòng Chúc gia, ở trong mắt trợ lý Dương cũng chỉ là không tệ lắm. Kêu một tiếng thiếu gia cũng chỉ theo phép lịch sự.

So với quái vật khổng lồ Tần thị thì dựa vào vận may làm giàu Chúc thị không khác nào vừa sinh ra tiểu ấu tể. Tuy nói vận khí cũng là một loại thực lực, hoặc là Chúc Tân Phong có ánh mắt nhìn thời thế, nhưng đối với ngàn năm đại gia tộc, từ thời phong kiến vẫn luôn phát triển cùng lớn mạnh đến hiện tại Tần gia chính là không đủ nhìn.

Tần Túc đối với Chúc Phi Vũ cùng Chúc thị đều không có hứng thú, hắn chẳng qua là nghe có người khiến đạo diễn sửa lại kịch bản, muốn nhìn xem đại bá hắn có nhúng tay vào việc này hay không.

Tần Túc chính là biết, đại bá là muốn thấy hắn xấu mặt, thế nên mới đột nhiên lôi kéo người nhà viện đủ loại lý do muốn hắn tham gia phát sóng trực tiếp.

Hắn là tổng tài, lại không phải minh tinh, tham gia cái gì phát sóng trực tiếp?

Đừng nói lo lắng hắn chỉ lo sự nghiệp, không có nhân tình vị, sợ hắn cô độc cả đời, lúc ốm đau không người chăm sóc, muốn hắn cùng tiểu hài tử nhiều tiếp xúc biết đâu có thể thay đổi tư tưởng,... Hắn chính là chết bất đắc kì tử thì bọn họ khẳng định đốt pháo ăn mừng mới đúng. Chẳng qua là viện lý do muốn hắn vắng mặt một thời gian, mượn cơ hội thu mua nhân tâm mà thôi.

Nhưng tập đoàn Tần thị lại không thiếu nhân tài. Nếu chỉ vì cấp trên vắng mặt một thời gian liền bị người thu mua, đủ để thấy không thể trọng dụng.

Hiện tại cũng không có việc quan trọng, Tần Túc cũng không ngại thuận theo một phen, mượn cơ hội này sàn lọc nhân sự, huống chi ta nghe các ngươi một hồi, lễ thượng vãng lai, lần sau liền tới phiên các ngươi.

Từ trước đến nay đều không vui có hại Tần tổng chính là giả vờ nhảy hố, lại sớm đem một đám dám đào hố hắn đá xuống vực.

Xoa tay chuẩn bị triển khai kế hoạch lớn Tần đại bá đột nhiên rùng mình ớn lạnh, hoài nghi máy lạnh trong phòng hỏng rồi.

Thời gian vừa đến, Tần Túc cũng thu hồi suy nghĩ, đem mặt nạ mang lên. Nhẫn trên tay phản chiếu ánh sáng khiến hắn chú ý, liền thuận tiện tháo xuống, đưa cho đứng ở một bên trợ lý. Nghĩ tới điểm quay chụp, lại đem vừa nhìn liền biết cực kỳ sang quý áo vest cởi bỏ.

Trợ lý Dương không hổ là tinh anh, ngẫm lại liền biết mục đích của Tần tổng. Giá trị vài căn biệt thự nhẫn đương nhiên khí thế vô cùng, thật dễ dàng thu hút tầm mắt, nhưng chính vì tạo hình phức tạp, góc cạnh cũng nhiều, người trưởng thành lỡ va chạm thì không sao, nhưng da thịt non mịn tiểu hài tử có khả năng sẽ bị trầy da đổ máu. Thế nên không có kinh nghiệm tiếp xúc với tiểu hài tử tốt nhất vẫn là đừng mang trang sức.

Chỉ có thể nói không hổ là đại lão! Đối với mọi chuyện đều sẽ nghiêm túc đối đãi, không vì nó chỉ là tổng nghệ mà qua loa đại khái ứng phó cho xong việc!

Không quản trợ lý phát tán tư duy, Tần tổng theo chỉ dẫn trước đó, chân dài bước đến chỗ khách mời tập trung.

...

Điểm tập hợp đúng như tên gọi, mục đích chỉ để tập trung nhân viên cùng khách mời, lại không phải là địa điểm quay tổng nghệ, bởi vậy Quách đạo đối với nơi này yêu cầu không cao, chỉ cần đủ trống trải lại thuận tiện là được.

Vì phòng khách không tính rộng lớn, một đám nhân viên vác theo công cụ đều có vẻ chen chúc, thế nên những người khác đưa tiểu hài tử vào cửa cũng ngượng ngùng ở lại quan sát, chỉ có thể sang một gian phòng khác chờ đợi.

Bất quá, sân sau lại cực kỳ rộng rãi, đủ chỗ cho tất cả tiểu bằng hữu có thể thoải mái chơi đuổi bắt.

Tang Tang rốt cuộc theo ca ca tỷ tỷ nói, tự mình đến được địa điểm.

Ánh mặt trời chói chang, rộng lớn sân vườn khắp nơi đều là chạy nhảy đùa giỡn tiểu hài tử, mọi người tuổi tác đều không chênh lệch nhiều, một đám đều không sợ người lạ, đã sớm cùng nhau chơi đùa.

Tuy ở Chúc gia vẫn luôn chưa từng được bước ra khỏi cổng, nhưng lúc ở Lý gia thôn Tang Tang cũng từng gặp qua thật nhiều tiểu hài tử, mặc dù không cùng bọn họ chơi, nhưng cũng nhờ vậy mà nhãi con mới không bị cảnh tượng ồn ào nhộn nhịp trước mặt khϊếp sợ.

Ở đây có quá nhiều tiểu bằng hữu, thế nên có lẽ vì thế mà mọi người đều không phát hiện trong sân xuất hiện tân đồng bọn, hoặc có lẽ cả đám đều bị nữ hài đứng ở trung tâm thu hút mọi chú ý.

Tang Tang vừa đến cũng phát hiện, mặc dù có vài người chơi đuổi bắt chạy khắp nơi, nhưng hầu hết mọi người đều tụ thành vòng tròn ở giữa sân, vây quanh một nữ hài.

Tiểu hài tử ở độ tuổi này đại đa số đều đáng yêu. Mọi thứ đều theo tỉ lệ thu nhỏ, nhỏ nhắn mặt khiến đôi mắt có vẻ phá lệ to, miệng nho nhỏ, lại có má bánh bao,... Đối với người trưởng thành mà nói, thật giống như bản chibi ngoài đời thực, đáng yêu bạo. Thế nên nữ hài so với những tiểu hài tử xung quanh thì dung mạo kì thực không tính xuất sắc, nhưng nàng có một đôi mắt to ngập nước, một đầu tóc xoăn bồng bềnh như công chúa, khiến nàng lại trở nên bắt mắt.

【Tới muộn, ai tới khai sáng ta một chút, nữ hài kia là hài tử của minh tinh hay có thân thế khủng gì sao mà mọi người đều vây quanh nàng vậy?】

【Không phải hài tử người nổi tiếng, ba mẹ nàng ta thấy hẳn là làm công ăn lương người bình thường, nhìn quần áo là biết. Bởi vì mỗi một cái hài tử xuất hiện ở nơi xa lạ, lại không có ba mẹ bên cạnh đều sợ hãi, nàng liền đến chào hỏi làm quen giúp bọn họ dung nhập với mọi người, kết quả liền thành trung tâm của cả đám.】

【Đây là tiểu thiên sứ sao?! Thấy tiểu bằng hữu sợ hãi liền chạy đến an ủi, là ta thì ta cũng muốn làm bằng hữu với nàng!】

【Quả nhiên nữ hài không hổ là tri kỷ tiểu áo bông, nếu ta có nữ hài thì nhất định sẽ sủng nàng như công chúa!】

【Nữ hài cũng không phải ai cũng ôn nhu ngoan hiền ha huynh đệ. Muội muội nhà ta cả ngày đều khóc lóc lăn lộn đòi chơi đòi mua, một ngày phải khóc tám trăm hồi, phiền tới mức ta đều phải trốn ở ký túc xá đây.】

【Đột nhiên hiểu được cảm giác làm người giữ trẻ. Một cái hài tử đã đủ phiền, một đám tụ lại thì... Nghĩ thôi đã thấy sợ hãi.】

【Vẫn là coi phát sóng trực tiếp tốt nhất. Có thể thoải mái hút nhãi con, lại không sợ phiền toái.】

【Không có nữ hài e là tổ tiết mục đã phải vội đến sứt đầu mẻ trán chạy đi dỗ cả đám nín khóc rồi.】

Được cả phòng phát sóng khen ngợi nữ hài lúc này cũng đã nhận thấy trong sân xuất hiện một tiểu bằng hữu lạ mặt.

Từ sáng sớm vẫn luôn đóng vai làm người chủ động nữ hài theo thường lệ tiến đến chỗ của tiểu bằng hữu. Đến gần nàng mới ngạc nhiên phát hiện đứng trước mặt nam hài thật nhỏ, so với tất cả mọi người ở đây còn nhỏ, cả người đều như lọt vào trong rộng thùng thình áo thun, còn thấp hơn nàng cả một đầu.

Liếc mắt nhìn một đầu khô khốc như rơm rạ, không hợp thân quần áo, đã bạc màu giày,... Khiến vừa tính tươi cười chào đón nữ hài tràn đầy ghét bỏ, nháy mắt làm bộ nhìn không thấy, lướt qua nam hài đi đến vừa mới tiến vào một tiểu hài tử khác.

Tang Tang vẫn luôn yên lặng quan sát xung quanh, dĩ nhiên cũng nhận ra nữ hài tiến tới chỗ hắn. Vẫn luôn bị tiểu bằng hữu xa lánh cùng ghét bỏ nhãi con bỗng chốc có chút luống cuống tay chân, lại ẩn ẩn chờ mong. Có lẽ cũng có tiểu bằng hữu nguyện ý chơi với hắn chăng? Ở trên xe hắn có nghe thật tốt thúc thúc nói sẽ có người mang nhãi con đi chơi, cũng có thật nhiều tiểu bằng hữu cùng nhau chơi, vì vậy hắn có lẽ cũng sẽ có bằng hữu đi?

Luôn là một mình Tang Tang nghĩ vậy, đột nhiên ủ rũ chính mình không mang theo quà, nghe nói muốn kết bạn thì phải tặng quà đối phương, không biết có thể thiếu trước không? Tuy là Tang Tang thực nghèo, trong túi không có tiền tiền, cũng không có quà vặt, nhưng mà Tang Tang sẽ vẽ tranh nha! Nàng hẳn là sẽ không ghét bỏ đi?

Tang Tang suy nghĩ thật nhiều, nhưng thực tế cũng chỉ mấy chục giây trôi qua mà thôi, vì vậy đợi khi nhãi con đã định ra món quà, nữ hài cũng vừa vặn tiến tới trước mặt hắn, sau đó... sau đó Tang Tang nhìn nữ hài trực tiếp lướt qua chính mình, cùng tiểu bằng hữu mới tới vui sướиɠ làm quen.

Bởi vì vẫn luôn nhìn nàng, Tang Tang cũng thấy được một tia ghét bỏ xuất hiện trên mặt nữ hài, tuy biểu tình của nàng cũng không quá trắng trợn, nhưng vì nhãi con đã quá quen với việc bị ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm, vẫn luôn vẫn luôn đều là cái dạng này, khiến hắn đối với nó nhạy cảm hơn mức bình thường, thật dễ dàng có thể phân biệt được.

Cho nên vẫn là... Không có tiểu bằng hữu muốn cùng nhãi con chơi sao?

Mọi người đều chán ghét nhãi con.

Lý gia thôn là vậy.

Chúc gia cũng như vậy.

Ngay cả nơi này cũng là vậy đi?

Tang Tang muốn về nhà.

Nhớ tới nhị ca vẫn luôn dặn dò, không cần vô cớ gây rối, cũng đừng khiến Chúc gia mất mặt, Tang Tang liền tự an ủi chính mình, lại không phải lần đầu tiên bị người khác ghét bỏ xa lánh, Tang Tang mới không thương tâm! Không thể khiến nhị ca khó xử!

Không đợi nhãi con tự mình an ủi chính mình xong, một đám tiểu hài tử bỗng dưng bùng nổ, hai mắt sáng lấp lánh bao vây hắn.

"Oa! Tiểu đệ đệ thật nhỏ nha, so với ta còn nhỏ!"

"Tiểu đệ đệ ngươi năm nay mấy tuổi nga? Không có ba ba mụ mụ bên cạnh không sợ sao?"

"Tiểu đệ đệ ngươi là tiểu tiên đồng sao? Không đúng, ta thấy trên tivi tiểu tiên đồng cũng không xinh đẹp bằng ngươi!"

"Đôi mắt ngươi giống gấu bông quá nha, sáng lấp lánh lấp lánh!!!"

"Xem, tay tay hắn thật nhỏ, đều không bằng tay của ta."

Một đám tiểu bằng hữu như chim sẻ nhỏ ríu rít không ngừng, thập phần tò mò cùng hiếm lạ vây quanh xinh đẹp tiểu đệ đệ.

So với bề ngoài cùng bọn họ không khác biệt mấy, chỉ có một đôi mắt cùng một đầu tóc xoăn là đặc biệt nữ hài, một đám tiểu bằng hữu đương nhiên càng yêu thích nho nhỏ một con lại cực kỳ xinh đẹp tiểu đệ đệ. Chưa kể đệ đệ thoạt nhìn thật ngoan nga, muốn xoa xoa!

Chỉ có thể nói, tiểu hài tử chính là một sinh vật thần kỳ, bọn họ tự mang theo đáng yêu buff, nhưng đồng thời chính bọn họ cũng cực kỳ yêu thích những thứ đáng yêu cùng xinh đẹp.

Lần đầu tiên được nhiều tiểu bằng hữu chào đón như vậy khiến Tang Tang có chút phát ngốc, tròn xoe đôi mắt mộc ngơ ngác nhìn mọi người, bộ dáng ngoan ngoãn nhậm người khi dễ, khiến cả đám tự nhận là ca ca tỷ tỷ đều kích động nhào tới muốn cùng đáng yêu đệ đệ dán dán!

【Ta rốt cuộc biết vì cái gì ba mẹ luôn thúc giục ta kết hôn sinh hài tử!!!】

【Mụ mụ, ta muốn có đệ đệ, hoặc phát cái muội muội cũng có thể!】

【Xem manh nhãi con đúng chữa khỏi, cái gì cẩu huyết yêu hận tình thù, ở ngoài đời làm công ăn lương còn chưa đủ tâm mệt à? Cầu trường kỳ phát sóng trực tiếp, ta quyết định ở lại đây tới thiên trường địa cửu!】

【Tuy là nhãi con thật gầy, nhưng nhìn kỹ mới phát hiện hắn không chỉ đáng yêu mà còn rất đẹp mắt, chỉ là quần áo cùng đầu tóc làm suy giảm mọi thứ thôi.】

【Ba mẹ hắn cũng quá phí phạm nhan sắc rồi. Đổi ta tới, ta muốn trang điểm nhãi con thành tinh xảo nhất tiểu vương tử!!!】

【Có thể mở chức năng tặng quà không? Ta muốn quyên tiền cấp nhãi con mua quần áo mới!!!】

【Cầu mở mục tặng quà!】

Nữ hài liếc mắt nhìn vừa rồi vẫn còn tranh giành cùng nàng trò chuyện mọi người chẳng mấy chốc đã phấn khích vây quanh vừa nghèo vừa quê mùa nam hài, còn không ngừng khen ngợi hắn đẹp mắt, khiến nàng tức giận tới mức đều không quản vừa mới làm quen tiểu bằng hữu, chỉ lo trừng mắt nhìn chằm chằm đoạt đi mọi sự chú ý nam hài.

~Tiểu kịch trường~

Đột nhiên có thật nhiều tiểu bằng hữu chen ở trước mặt Tang Tang: "Tang Tang là ai? Đây là đâu nga???" (゚Д゚≡゚Д゚)゙?

Đại ba ba: "Chỉ đến tiêu thời gian, không phải vì thích nhãi con, đừng nghĩ nhiều." (¬_¬)

~Tác giả có lời muốn nói~

Thực tế ngoài đời vẫn có đại lão, nhưng không phải mọi người đều thích lên bảng tin hoặc lộ mặt, thế nên chúng ta hiếm khi nhìn thấy, lại không có nghĩa họ không hề tồn tại nè (* ̄∇ ̄)ノ

Lấy ví dụ như hoàng tử công chúa, mọi người thường nghĩ chỉ có trong tiểu thuyết hay cổ tích, nhưng có rất nhiều quốc gia vẫn còn tồn tại hoàng tộc nha!

Vì vậy mỗi ngày đi làm bằng máy bay, sống trong căn nhà mấy ngàn mét vuông, tài khoản có thật nhiều số không,... Hoàn toàn không phải chỉ có trong tưởng tượng.

Hay việc đưa ra một quyết định có thể làm ảnh hưởng tới cả một ngành sản xuất, một thế hệ tư tưởng,... Trong ngành công nghệ là dễ thấy nhất.

Cho nên ta không nghĩ những thứ như vậy thật teenfic nha. Chỉ là chúng ta không thuộc tầng lớp của họ, ít có cơ hội tiếp xúc với họ mà thôi, đại lão đều thật bận, không phải ai cũng thích chia sẻ đời tư lên mạng. Chưa kể hoàng tử công chúa nếu mọi người có xem tin tức đều sẽ thấy, bọn họ thật sự đều là mỹ nhân soái ca nha! Bạch phú mỹ không phải chỉ là ảo tưởng!

Quay lại với bộ truyện, đây là bối cảnh hư cấu, là một quyển tiểu thuyết Chúc Diệp xuyên tới, vì vậy logic là mây bay, không cần suy xét gia thế hiển hách có buff hay không,... Với lại như ta đã nói, ngoài đời thật sự có những đại lão tiền tài lẫn quyền lực vượt ngoài sức tưởng tượng của mọi người nha~ (o-∀-o)