Bạn của Lục Lập Phong ngồi xổm xuống muốn vỗ vào bả vai của Tống Thần, cậu ta vừa dơ bàn tay ra thì thấy một người đàn ông cao lớn mang mặt nạ đi tới, cậu ta hoảng sợ rút cánh tay của mình về.
Lục Hàn Xuyên lạnh lùng liếc cậu ta một cái, cậu ta sợ tới mức không nói gì được, chỉ có thể đứng dậy bỏ chạy.
Được người đàn ông ôm vào trong lòng, Tống Thần nhìn thấy chiếc mặt nạ quen thuộc, cậu cười một cách ngây ngô rồi dơ tay sờ sờ: “Anh đến rồi à.”
Lục Hàn Xuyên bế cậu lên, anh tức giận vỗ vào mông cậu một cái: “Em lại không ngoan rồi.”
“Hừ …” Tống Thần oan ức mếu máo, cậu nhỏ giọng cãi lại: “Em rất ngoan, em không có uống rượu, em chỉ uống trà thôi mà.”
“Trà gì?” Lục Hàn Xuyên ôm cậu đi về hướng ghế lô phía sau quán bar.
“Trường*… Trường…” Ngay cả đầu lưỡi của Tống Thần cũng say, say tới mức cả một hồi lâu cậu vẫn không thốt lên lời.
*Raw gốc: 长岛冰茶, tên hán việt là Trường đảo băng trà. Tên tiếng anh Long Island Iced Tea, nôm na là Trà đá đảo dài, là một loại cocktail. Mà từ Trường ở đây cũng có nghĩa là dài.
“Ừm, ngắn thật.” Tự nhiên Lục Hàn Xuyên nổi hứng muốn trêu cậu.
“Không phải… Là ngắn ... Là… dài… dài. Mặt Tống Thần nghẹn đỏ.
“Ừm, rất dài.” Lục Hàn Xuyên thấy con sâu rượu nhỏ trong lòng đang trừng to đôi mắt tròn xoe nhìn mình, anh tiếp tục trêu chọc cậu: “Cái gì rất dài cơ?”
“Của anh dài, của em… không… không dài. Tống Thần cầm ngón tay giơ lên trước mắt nhìn một cái rồi nói tiếp: “Vẫn là khá dài.”
Bên trong hàng ghế dài của quán bar, Lục Lập Phong cầm chén rượu nửa ngày vẫn không uống, hắn nhìn chằm chằm vào nơi Lục Hàn Xuyên và Tống Thần biến mất, tò mò hỏi: “Người lúc nãy là ai?”
Bị Lục Hàn Xuyên dọa sợ tới mức nhịp tim chưa bình thường trở lại, người bạn kia của hắn xua tay: “Sớm biết đó là người của hắn, tôi đã không đi qua rồi.”
“Anh ta là ai?” Lục Lập Phong hỏi.
“Chủ quán bar này.” Người bạn kia rót một chén rượu uống ừng ực, lúc này cậu ta mới nói tiếp: “Nghe nói thế lực của anh ta rất mạnh, không phải loại người mà chúng ta có thể sánh được.”
“Vậy tại sao lại đeo mặt nạ?” Lục Lập Phong biến thành mười vạn câu hỏi vì sao: “Không dám lộ diện?”
“Chỗ nào có thể chứ, tôi cảm thấy thân phận của hắn chắc chắn không tầm thường cho nên không thể không che giấu thân phận.” Người bạn này dùng giọng điệu khoa trương mà nói: “Đợi đến tiệc mừng thọ lần sau của ông nội cậu, cậu nên quan sát cẩn thận, nói không chừng hắn cũng tham gia. Dù cho hắn không đeo mặt nạ, chắc chắn không nhận ra.”
Lục Lập Phong nghĩ mãi không thông, tại sao Tống Thần lại gặp được người đàn ông lợi hại như vậy.
Nếu thân phận của người đàn ông này thật sự không bình thường, khẳng định bản thân hắn cũng không chụp được chứng cứ tố cáo Tống Thần.
Không được, hắn nhất định phải chụp được!
Lục Lập Phong từ năm mười sáu tuổi đã ăn mặn, đến năm nay hai mươi tuổi đã phát sinh quan hệ với vô số người, vậy mà bây giờ hắn lại ghét bỏ Tống Thần dơ bẩn.
“Phía sau là nơi nào?” Lục Lập Phong chỉ vào phía cửa ra vào, nơi hai người vừa rồi biến mất .
Người bạn kia nói mấy câu, tựa như tạt nước lạnh vào trong lòng hắn, gϊếŧ chết kế hoạch mới vừa nhen nhóm: “Cậu đừng nghĩ nữa, phía sau kia là khu vực VIP, người bình thường không vào được đâu.”
Lục Lập Phong buộc phải tạm gác kế hoạch chụp lén ngày hôm nay nhưng ý nghĩ này trong lòng hắn cũng không vì thế mà biến mất.
Ôm con sâu rượu nhỏ này trở về phòng nghỉ của mình, Lục Hàn Xuyên dùng khăn ấm lau sạch sẽ mặt và tay cậu.
Tống Thần thật sự say, rượu đã lên men, cậu nằm trên giường lộ ra cái bụng trắng nõn ngáy o o.
Lục Hàn Xuyên đắp chăn cho con sâu rượu nhỏ này, anh ngồi bên giường nửa tiếng đồng hồ, sau khi chắc chắn cậu thật sự ngủ rất sâu và không có cảm giác khó chịu nào anh mới nhẹ nhàng mở cửa đi ra ngoài.
Đêm khuya, trong phòng an ninh, Lục Hàn Xuyên tựa vào ghế, điều tra đoạn băng ghi hình khi Tống Thần tiến vào quán bar, xem đi xem lại nhiều lần.
Mấy nhân viên bảo vệ ngồi xổm trong góc phòng không dám thở mạnh. Bọn họ không biết đó là người của ông chủ, nếu biết, ngay từ họ đầu đã xông ra, vậy có thể khiến ông chủ bị người khác ức hϊếp.
“Ông chủ, anh muốn xử lý như thế nào?” Vệ sĩ mặc áo ba lỗ màu đen đứng ở phía sau Lục Hàn Xuyên, khom nửa người hỏi.
Trên màn hình đang dừng ở cảnh một người đàn ông trung niên bụng bia thô lỗ.
Lục Hàn Xuyên lười biếng dựa vào ghế, anh sờ sờ cằm rồi lạnh lùng nói: “Tìm cho ra người này.”
“Vâng, ông chủ.” Vệ sĩ cung kính đáp một tiếng rồi giơ tay ra dấu về phía cổ mình một đường thẳng: “Ngài muốn thế này ạ?”
“Không cần, để A Tiêu xử lý.”
“Vâng, thưa ông chủ.”
Lúc Lục Hàn Xuyên trở lại căn phòng, con sâu rượu nhỏ kia vẫn còn đang ngủ, chiếc chăn bông trước đó anh đắp cho cậu cũng bị đá văng xuống giường.
Tay chân duỗi thẳng, cậu đang nằm ngửa trên giường như muốn bá chiếm cả cái giường rộng lớn.
Một lần nữa nhặt chiếc chăn lên đắp cho cậu, Lục Hàn Xuyên mới đi vào phòng tắm tắm rửa.
Lúc đi ra, lại thấy con sâu rượu nhỏ nằm ở mép giường, đôi mắt mở to mong chờ nhìn anh.
Khoảnh khắc Tống Thần nhìn thấy bóng người ấy, cậu bĩu môi một cái rồi tủi thân nói: “Em còn tưởng rằng anh đi rồi.”
“Anh sẽ không đi.” Lục Hàn Xuyên đi tới ôm đứa trẻ đang làm nũng vào lòng.
“Em muốn tôi đi sao?”
“Không muốn.” Tống Thần bĩu môi, cậu nhẹ móc lấy ngón tay của hắn: “Em đói bụng, em muốn ăn cơm.”
Bữa tối cậu chưa ăn được mấy miếng, lúc này bụng đói đến cồn cào.
“Em muốn ăn cái gì, anh cho người làm mang đồ ăn vào.” Lục Hàn Xuyên nhéo gương mặt choáng váng còn sót lại hương rượu, dịu dàng hỏi.
“Em muốn đi ra ngoài ăn.” Tống Thần cúi đầu, tóm lấy chiếc khuy áo sơ mi của anh: “Em muốn xem thực đơn trước.”
Cậu uống rượu vào vẫn chưa tỉnh nhưng không đến mức say như thế.
“Vậy anh ôm em đi.” Lục Hàn Xuyên muốn đến ôm lấy con sâu rượu này nhưng lại bị cậu ngăn lại.
“Không ôm đâu, em muốn cõng cơ.” Tống Thần nói xong người mềm nhũn, giống như gấu Koala leo lên người đàn ông.
Lục Hàn Xuyên nâng mông của cậu lên.
Tống Thần nghiêng đầu cọ sát bước chân của người đàn ông, nhỏ giọng nói: “Mặt nạ này của anh xấu quá, lần sau đổi thành cái khác đi.”
“Đổi thành cái gì?” Lục Hàn Xuyên ra khỏi phòng, giống như dỗ dành một đứa trẻ mà lắc đứa nhỏ tinh nghịch trên lưng hai cái.
“Ừm, vậy đổi thành Sư tử lớn đi.” Dường như rượu có tác dụng, Tống Thần nói không rõ tiếng.
“Đổi thành cái gì?” Lục Hàn Xuyên hỏi lại một lần nữa.
“Sư, sư tử lớn.” Tống Thần vừa nói vừa khua tay múa chân hai cái: “Vua của rừng rậm, sư tử lớn.”
Cuối cùng lần này Lục Hàn Xuyên cũng nghe rõ: “Sư tử lớn không đẹp, đổi thành sói thì thế nào?”
“Cũng được.” Tống Thần gật đầu, thật ra cậu không chú ý nghe nghe lời anh đang nói.
Mới vừa rồi còn nhao nhao muốn được cõng đi ăn cơm, sau khi đến nhà hàng, Tống Thần đã nằm trên lưng của Lục Hàn Xuyên ngủ rồi.
Lục Hàn Xuyên sợ cậu bị đói, anh thả người trên lưng xuống rồi ôm vào trong l*иg ngực, anh để cho người phục vụ bưng tới một bát cháo, nhẹ giọng kiên nhẫn dỗ dành: “Ngoan, mau há miệng ra.”
Tống Thần ngủ đến mơ mơ màng màng, cậu không biết mình đang ở nơi nào, càng không biết mình đang làm gì, theo bản năng há miệng ra.
Anh cầm thìa cháo thổi đến khi nguội mới đút vào miệng Tống Thần.
Mỗi lần Lục Hàn Xuyên xúc một thìa, giống như dỗ dành đứa trẻ nói: “Há miệng nào.”
Khi ấy Tống Thần mới ngoan ngoãn há miệng ra.
Lúc sau, Lục Hàn Xuyên lại dịu dàng nói: “Ngoan, nuốt xuống đi.”
Tống Thần nghe lời anh nuốt cháo vào trong bụng.
Cứ như thế lặp đi lặp lại việc này hơn mười lần, cuối cùng cũng hết một chén cháo, Lục Hàn Xuyên cảm giác như sự kiên nhẫn mà mình tích góp từng chút một trong mấy chục năm nay, tất cả đều dùng hết vào hôm nay rồi.
Con sói mắt trắng này, thừa dịp anh không ở nhà đã chạy loạn.
Ăn uống no say, Tống Thần thỏa mãn mà chui vào lòng người đàn ông, ngửi hương thơm lành lạnh vương vấn khắp người anh, ngủ thật say.
Sau khi đút no bé thỏ con trong lòng, bản thân Lục Hàn Xuyên cũng cảm thấy đói bụng, anh gọi một bát cháo khác, ăn mấy ngụm lớn đã hết sạch rồi ôm người trở về phòng.
Sáng sớm tại quán bar HOP, nơi đây vào vừa trải qua một đêm buôn bán, trong không khí vẫn còn sót lại mùi rượu cùng các loại nước hoa vẫn chưa bay đi, vỏ chai rượu và tàn thuốc ở khắp nơi.
Tống Thần đi loanh quanh hai vòng, cuối cùng cũng lấy hết can đảm tìm người trạc tuổi mình hỏi thăm: “Anh có biết tên của người đàn ông đeo mặt nạ ma cà rồng là gì không?”
Người được hỏi nhìn cậu mờ mịt: “Mặt nạ ma cà rồng gì cơ?”
Tống Thần giật giật khóe miệng, cậu cười cười xin lỗi rồi xoay người chuẩn bị tìm kiếm mục tiêu tiếp theo.
Vào thời điểm Tống Thần tỉnh lại, trong phòng chỉ có một mình cậu. Nếu không phải cả căn phòng đều tràn ngập hơi thở quen thuộc, cậu còn tưởng tối qua cậu uống say rồi nằm mơ.
Căn phòng đúng là của người kia, nhưng người lại không thấy.
Trên bàn bày biện bữa sáng nóng hổi, cùng với một bát canh giải rượu.
Tống Thần hỏi vài người liên tiếp, bọn họ đều nói rằng mình chưa thấy qua cái mặt nạ nào. Cậu ủ rũ rời khỏi quán bar rồi đứng ở ven đường gọi một chiếc taxi.
Ngoài cửa biệt thự nhà họ, Lục Lập Phong ngồi trên bậc thang, khắp người nồng nặc mùi rượu.
Đợi đến khi trời sáng, hắn cũng không gặp được cậu.
Tống Thần từ trên xe taxi đi xuống, vừa bước vào cửa sân đã thấy Lục Lập Phong ngồi ở bậc thang.
Cậu nhíu lông mày, Lục Lập Phong đã đi nhanh tới đưa tay cản đường cậu, “Cậu chờ một chút.”
Lui về phía sau một bước, kéo dài khoảng cách giữa hai người, Tống Thần hỏi: “Anh có việc gì sao?”
“Tối hôm qua cậu đi đâu?” Lục Lập Phong biết rõ còn cố hỏi, hắn muốn thử xem cậu có nói dối hay không.
“Tôi đi đâu cũng không liên quan gì đến anh!” Tống Thần không sa vào bẫy của đối phương, cậu giơ tay lên sửa lại cổ áo của mình.
Thấy vậy, Lục Lập Phong híp mắt lại, đột nhiên hắn vươn tay về phía cậu.
Mọi thứ đều làm cậu trở tay không kịp, Tống Thần chưa kịp trốn, cổ áo đã bị Lục Lập Phong túm lấy mở ra.
Cổ và xương quai xanh đều sạch sẽ, không có chút dấu vết nào.
Lục Lập Phong cầm di động giơ lên giữa không trung chuẩn bị chụp lén, sắc mặt cứng đờ nhìn chằm chằm vào cổ Tống Thần, gầm gừ nói: “Tối hôm qua không phải cậu và tên đàn ông kia ngủ với nhau à?”
“Không có liên quan đến anh!” Tống Thần chỉ biết làm nũng với người đàn ông đeo mặt nạ ma cà rồng kia và cũng chỉ biết ngoan ngoãn nghe lời Lục Hàn Xuyên.
Còn ở trước mặt những người khác, cậu luôn dựng thẳng gai nhọn trên người mình, bất cứ khi nào cũng có thể giáng một đòn trí mạng với người ức hϊếp cậu.
“Cậu đừng quên, tôi là chồng chưa cưới của cậu! Ông nội tặng cậu cho tôi, tôi đây có quyền quản chuyện của cậu.” Lục Lập Phong ưỡn ngực, hùng hổ nói.
“Xin lỗi, tôi không thừa nhận chuyện này.” Tống Thần lạnh nhạt liếc hắn một cái: “Cho dù hai chúng ta có quan hệ gì đi nữa, nhiều lắm cũng chỉ vì tiền tài mà thôi, ba chữ chồng chưa cưới này quá quý giá, anh không xứng!”
Tống Thần tiến lên một bước, Lục Lập Phong nhớ tới cái đèn bàn ngày trước cậu nện vào đầu mình, da đầu hắn đau nhói, hắn vội vàng lùi về sau.
Không để ý đến hắn, Tống Thần vòng qua phía bên kia rời đi.
Người này đúng là đồ trẻ trâu, còn thiểu năng trí tuệ nữa chứ, Tống Thần không muốn tốn nhiều lời, tránh cho mình nhịn không được đánh người.
Tống Thần cảm thấy Lục Lập Phong là đồ trẻ trâu, nhưng lại quên mất mình so với hắn còn nhỏ hơn một tuổi, năm nay mới mười chín.
Khác với các bạn cùng trang lứa ở đại học đều sống trong tòa tháp ngà voi*,
cậu cũng không thể ăn nhờ ở đậu, nín nhịn kiếm sống.
*Sống trong tháp ngà: là sống dưới sự đùm bọc của những người xung quanh, không lo âu, sống trong một thực tại tươi đẹp hay xa rời những chốn tăm tối của xã hội.
Tống Thần không muốn dóc cùng Lục Lập, cũng không muốn gặp Lục Hàn Xuyên, sau khi bước vào biệt thự, cậu nhanh chóng trở về phòng của mình, không thèm quan tâm trong phòng khách có người hay không.
Hôm nay là một ngày đẹp trời, không khí trong xanh, ánh nắng rực rỡ soi vào mặt nước xanh thẳm của bể bơi, phản chiếu một làn sóng lăn tăn.
Tống Thần dựa vào lan can sân thượng nhìn một hồi, đột nhiên nhấc chân trèo xuống, mông ngồi trên lan can, hai chân treo lơ lửng trước không, tư thế vô cùng nguy hiểm, không chú ý một chút là sẽ rơi từ tầng hai xuống.
Trong hậu viện yên tĩnh, chỉ có một người giúp việc đang cắt tỉa cây trong vườn hoa. Chỉ cần cô ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy Tống Thần đang ngồi trên ban công.
Nhưng cô không ngẩng đầu, cũng không ai chú ý đến hành động nguy hiểm của Tống Thần.
Ngón tay cậu bấu chặt lan can, Tống Thần cố gắng hết sức để giữ cho cơ thể cân bằng, tầm mắt dừng ở làn sóng lăn tăn trên mặt nước, ngây người nhìn một lúc, cậu cậu nở nụ cười.
Vài giây sau, Tống Thần giang hai tay ra, đi về phía trước rồi nhảy lên.
Lúc này, nữ giúp việc kia đang tỉa cành hoa mới ngẩng đầu lên, nhìn thấy cơ thể cậu rơi xuống hồ bơi, khiến bọt nước văng cao mấy mét.
“Có ai không, có người nhảy hồ, tự sát rồi!” Nữ giúp việc bị dọa không nhẹ, cô ném bỏ dụng cụ trong tay, lao điên cuồng về phía hồ bơi.
Cơ thể Tống Thần chìm xuống nước, khi mặt nước yên ả, cậu mới từ từ nổi lên.
Cậu nín thở, trôi nổi trên mặt nước, không nhúc nhích.
Người giúp việc chạy tới, còn tưởng rằng cậu ngã chết, sợ tới mức bủn rủn tay chân, ngồi bệt xuống đất.
Những người khác nghe thấy tiếng động, cũng lật đật chạy tới.
Những gợn sóng trong bể bơi cũng dần tan, trở về dáng vẻ ban đầu.
Rất nhiều người giúp việc đi tới vây quanh bể bơi, nhưng không có ai ở dưới nước.
Quần áo và cả người Tống Thần đều ướt sũng né tránh bọn họ, dự định đi một vòng lớn trở về phòng, nhưng cách một tấm kính trong suốt, cậu nhìn thấy Lục Hàn Xuyên đang ngồi trong căn phòng nào đó ở tầng 1.
Sắc mặt của anh quá tối, u ám đến dọa người.
Chỉ nhìn anh một giây, Tống Thần đã vội vàng dời ánh mắt.
Chạy chậm vào biệt thự bằng cửa sau, trở về căn phòng ở tầng hai, Tống Thần tắm nước nóng, thay ra bộ quần áo ướt.
Đi ra từ phòng tắm, cậu thấy Lục Hàn Xuyên không biết đi vào từ lúc nào, bây giờ đang ngồi bên cửa sổ.
Từ lầu hai nhảy xuống bể bơi, cơ thể Tống Thần ít nhiều vẫn có chút ảnh hưởng, giọng nói có chút khàn: “Chú có việc gì tìm cháu ạ?”
“Tại sao cháu lại nhảy?” Giọng nói Lục Hàn Xuyên dường như bớt lạnh lùng hơn trước, anh kìm nén lửa giận trong lòng, kiềm chế bản thân, không muốn dọa Tống Thần.
“Vì cháu thấy nó thú vị ạ.” Âm cuối của Tống Thần hơi cao lên có phần vui vẻ: “Mấy vận động viên đều nhảy lên như vậy.”
Nhưng người khác đều được huấn luyện ở sân chính quy, mà cậu lại ở bể bơi ngoài trời, tính nguy hiểm thật sự còn cao hơn nhiều
Nhảy thì cũng đã nhảy rồi, hiện tại hối hận cũng không kịp, Tống Thần chỉ có thể bất chấp lấy cớ bao biện.
Cậu cũng không biết vì sao mình lại nhảy, chỉ là vừa nghĩ tới thôi đã nhảy mất rồi.
Trong lòng Lục Hàn Xuyên bất đắc dĩ thở dài, vẫy tay về cậu: “Lại đây.”
Chớp mắt một cái, Tống Thần không biết anh muốn làm gì, cậu nghe lời đi tới.
“Làm sao vậy, chú”
“Xoè tay ra.” Lục Hàn Xuyên trầm giọng nói.
Tống Thần ngoan ngoãn đưa tay ra.
“Lật tay lại.” Lục Hàn Xuyên ra lệnh.
Tống Thần lật úp lòng bàn tay, lòng bàn tay hướng lên trên.
Không biết Lục Hàn Xuyên lấy đâu ra một cái thước, dùng sức đánh vào tay cậu.
Tống Thần co rụt lại vì đau.
“Lần sau cháu vẫn nhảy, tôi không ngại khiến cho cháu giống tôi đâu.”
Tống Thần: “…”
Ngồi… Ngồi xe lăn?
Không được không được.
Tống Thần mếu máo, hốc mắt ửng đỏ tủi thân nói: “Chú à, cháu sai rồi.”