Editer : camuoii
Cậu xuyên vào “Thế giới” này cũng đã vài ngày, mấy ngày hôm trước đều có Đỗ gia chăm sóc, cũng không có cảm giác gì nhiều.
Hiện giờ chính mình ở trong căn phòng lớn như vậy, cũng không thể nói là sợ hãi mà chính là cảm thấy trong lòng vắng vẻ.
Tựa như toàn bộ thế giới chỉ còn một mình cậu.
Cậu đối thế giới này, cũng không có quá nhiều gắng bó.
Bị đánh thức, Đỗ Hoàn Sanh lại khó đi vào giấc ngủ, cậu bò dậy.
Nhìn thời gian, mới có hơn ba giờ đêm.
Đi vào phòng bếp rót cốc nước, cậu ngồi ở trên sô pha, cho dù đã đóng rèm cửa sổ, cách âm cũng tốt, nhưng Đỗ Hoàn Sanh như cũ vẫn có thể nghe sấm sét bên ngoài ầm ầm ầm.
Đỗ Hoàn Sanh sợ hãi, cả người súc ở một góc sô pha, trên người khoác một cái thảm lông.
Nhưng cậu vẫn là cảm thấy thật lạnh, như thế nào lại lạnh như vậy.
Gương mặt trắng bệch che kín bởi mồ hôi lạnh, một đôi to trong suốt trở nên ủ rủ.
Rầm rập ——
Trời liên tục phát ra vài tiếng sấm rền, Đỗ Hoàn Sanh nhắm mắt lại nức nở một tiếng vội vàng bưng hai tai.
Như thế nào mà trong thế giới tiểu thuyết mà tiếng sấm cũng lớn như vậy a?
Cậu muốn mở TV để dời một chút lực chú ý, rồi lại nhớ tới thời tiết như vậy, mạch điện khẳng định cũng chịu ảnh hưởng.
Cậu run run rẩy rẩy lấy điện thoại, nhắn tin cho ca ca:
[ ca, anh ngủ rồi sao? ]
Đỗ Viễn Trí không có hồi âm, Đỗ Hoàn Sanh xoa nhẹ đôi mắt, mới thấy hiện giờ đã gần bốn giờ.
Người bình thường vẫn còn ngủ.
Cậu đơn giản đem thảm chùm lên trên đầu, cả người cuộn thành một quả bóng nhỏ, nhắm mắt lại tự mình thôi miên, hy vọng mình có thể ngủ sớm một chút.
Ngủ sẽ không sợ.
Leng keng ——
Thảm rớt xuống nữa mặt nhỏ nghẹn đến mức đỏ bừng, Đỗ Hoàn Sanh lẩm bẩm tự nói: “tôi không nghe thấy có người ấn chuông cửa.”
Sống lưng bị mồ hôi lạnh làm ướt nhẹp, cậu từ thảm ló đầu ra nhìn, mặt hướng về phía cửa: “...... Ai?”
Chuông cửa lại bị ấn vài lần, leng keng leng keng thúc giục cậu mau nhanh ra mở cửa.
Đỗ Hoàn Sanh đem thảm bọc kín đầu, đi ra xem mắt mèo.
Kỷ Hoài An đứng ở cửa, bộ dạng như là mới vừa tỉnh, mặc một bộ đồ ngủ màu xám, cả người thật gần gũi.
“Kỷ học trưởng.”
Cửa bị mở ra, Kỷ Hoài An bị bộ dáng của cậu làm hoảng sợ.
“ mặt cậu làm sao lại trắng như vậy, còn ra nhiều mồ hôi như vậy?”
Đầu ngón tay ấm áp nhẹ nhàng vuốt tóc mái Đỗ Hoàn Sanh, thử độ ấm trên tráng cậu.
Thật lạnh.
Đỗ Hoàn Sanh không còn tinh thần phấn chấn như lúc sáng, mà đôi mắt lộ rõ vẻ ốm yếu.
Đỗ Hoàn Sanh hoài nghi mình đang nằm mơ, Kỷ Hoài An tới tìm cậu làm gì?
Trong phòng khách rộng lớn, Đỗ Hoàn Sanh bọc thảm, trong tay cầm cốc nước ấm Kỷ Hoài An đưa.
“Kỷ học trưởng, anh sao lại tìm tôi a?”
Trời đột nhiên ầm một tiếng, cốc nước trong tay Đỗ Hoàn Sanh run lên, thân thể không tự giác run lên một cái.
Kỷ Hoài An ngồi ở đối diện quan sát biểu tình cậu, lông mày nhíu lại: “Nhà tôi cúp điện, liền nghĩ tới hỏi cậu một chút.”
Bởi vì sợ hãi, Đỗ Hoàn Sanh đem đèn trong phòng mở hết lên, trong phòng sáng như ban ngày.
Cậu nghi hoặc ngẩng đầu nhìn anh: “Nhà tôi không cúp a”
Kỷ Hoài An nói: “Có thể là tôi quên đóng tiền.”
Đỗ Hoàn Sanh gật gật đầu, đôi tay ôm cốc nước uống một ngụm.
Nước trượt xuống yết hầu, Đỗ Hoàn Sanh như thể đã hoàn hồn lại, hàng mi dài nhiễm một tầng hơi nước, thoạt nhìn ướŧ áŧ.
Uống xong một cốc nước, Kỷ Hoài An liền thấy đôi mắt cậu đã linh động lại, môi cũng dần dần khôi phục huyết sắc.
“Vậy anh có thể tới nhà của tôi sài điện.” Đỗ Hoàn Sanh tích cực nói.
Kỳ thật cậu muốn nói Kỷ Hoài An tới nhà cậu ở, nhà cậu còn có một phòng trống.
Chẳng qua hiện giờ mới quen Kỷ Hoài An ngày đầu tiên, nhiệt tình quá cũng không tốt lắm.
Kỷ Hoài An không đem điện thoại ra sạc, cũng không tính về nhà, liền ngồi ở ghế đối diện.
Chờ Đỗ Hoàn Sanh uống nước xong, anh đứng dậy đem cốc đem cất.
Có người bồi cậu, Đỗ Hoàn Sanh cầu mà không được.
“Học trưởng, anh muốn tham quan một chút nhà tôi không?”
Buổi tối cũng không có việc gì vui làm, vì thế cậu nghĩ ra đề nghị này có thể nhanh chóng kéo gần quan hệ.
“Nếu cậu không ngại, thì dẫn tôi tham quan.”
Đỗ Hoàn Sanh đem thảm trên vai bỏ xuống, đứng lên dẫn Kỷ Hoài An dạo một vòng nhà.
Thật ra cậu đối căn phòng này cũng không quen thuộc, đơn giản dẫn anh đi dạo xung quanh.
Cuối cùng ngừng ở quầy triển lãm trong phòng khách: “Này đều là anh trai tôi mua cho, anh thấy đẹp sao?”
Quầy triển lãm bày đều các bản nhạc số lượng có hạn người trẻ thích thích, trò chơi ghép hình còn có một ít thơ cổ gì đó.
Nhìn vào trong cái l*и pha lê, Kỷ Hoài An thanh âm nghe có chút nặng nề: “Anh trai cậu đối với cậu thật tốt.”
Đỗ Hoàn Sanh nhìn ra trong ánh mắt anh có chút hâm mộ, lúc này mới nhớ tới Kỷ Hoài An ở trong sách hình như là cô nhi, sau lại được một đôi vợ chồng nhận nuôi.
Đôi vợ chồng kia tuổi lớn, Kỷ Hoài An mới vừa thi đậu đại học đã đồng thời qua đời.
Quá thảm.
Đỗ Hoàn Sanh hận không thể khiến bản thân im miệng, mình thế nào có thể ở trước mặt anh mà khoe khoang?
Cậu vội vàng dời lực chú ý: “Kỷ học trưởng, chúng ta đi ra sô pha ngồi đi.”
Cậu cứng đờ mà nói sang chuyện khác, cũng mặc kệ mọi thứ, duỗi tay nắm tay lấy đối phương, dẫn anh tới phòng khách ngồi xuống.
Vì để đền bù, Đỗ Hoàn Sanh đi phòng bếp rót cốc nước mang ra, nhẹ nhàng đẩy đến trước mặt Kỷ Hoài An.
Trong lòng mặc niệm: Thật sự xin lỗi, tôi không phải cố ý chọc vào miệng vết thương của anh.
Đến phiên Kỷ Hoài An uống nước, Đỗ Hoàn Sanh ngồi ở đối diện nhìn anh.
Cậu đã từ khẩn trương sợ hãi, tới hoạt bát nói nhiều.
Kỷ Hoài An đa số thời gian chỉ lẳng lặng nhìn cậu, ngẫu nhiên cũng sẽ tiếng đáp lại vài câu.
Đỗ Hoàn Sanh nói đến kích động, không nhịn được quơ chân múa tay, cũng sẽ không nhịn được cười ra tiếng.
Ngoài cửa sổ tiếng mưa dần dần nhỏ hơn, Kỷ Hoài An nhìn hai cốc nước đã uống hết của mình và của Đỗ Hoàn Sanh, môi mỏng khẽ mở: “Hoàn Sanh, cậu thích người nhà của cậu lắm hả?”
Đỗ Hoàn Sanh ực một tiếng đem nước nuốt vào: “Thích a, tôi thích ba mẹ cả anh trai và chị gái, họ đối sử với tôi đều đặc biệt đặc biệt đặc biệt tốt.”
Đồng tử cậu sáng lên, làn da trắng đến trong suốt, khi nói về người nhà mình, vẻ mặt đều là hạnh phúc.
Thời điểm nhìn về phía cái người đang cười kia, phảng phất như toàn bộ thế giới đều sáng lên.
Kỷ Hoài An nhìn cậu tươi cười mà vui theo, mặt mày giãn ra, nói: “Thích là tốt.”
Một giờ sau, Đỗ Hoàn Sanh sức sống tràn đầy rốt cuộc mệt nhọc, liên tục ngáp bốn năm cái ngáp, ngã rạp trên sô pha mà ngủ rồi.
Ngày hôm sau tỉnh dậy, đã không thấy bóng dáng Kỷ Hoài An đâu.
Đỗ Hoàn Sanh ngồi dậy, duỗi người.
Đỗ Viễn Trí sáng nay mới trả lời tin nhắn cậu, hỏi cậu vì sao trễ như vậy còn chưa ngủ, có phải có chuyện gì hay không.
Đỗ Hoàn Sanh cảm thấy chuyện mình sợ sét đánh, nói ra rất mất mặt, liền tùy tiện tìm cái lấy cớ ứng phó qua đi.
Chuẩn bị chỉnh tề, đeo lên cặp sách xuống lầu đi học.
Phụ cận Kinh đại có một phố ẩm thực, lúc nãy bữa sáng chưa có ăn gì , Đỗ Hoàn Sanh xa xa đã ngửi thấy mùi thơm, bụng thầm thì kêu lên.
Cậu thích ăn bánh bao, trắng trẻo mập mạp còn có nhân, ăn hai cái liền no tới trưa.
Ông chủ từ l*иg hấp kẹp ra hai cái bánh bao, Đỗ Hoàn Sanh liền trộm nuốt nước bọt.
Bánh bao vừa đến trong tay cậu, cậu lập tức đem bánh bao nhét vào trong miệng.
Cậu ăn rất thô lỗ, cố tình người lớn lên lại đáng yêu, làm động tác như vậy sẽ chỉ làm người khác cảm thấy thèm ăn.
“ Hoàn Sanh!”
Đỗ Hoàn Sanh cắn bánh bao quay đầu lại, thấy Bạch Niệm đang nhìn cậu chậm chậm chạy qua.