Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Thư Đến Làm Tiểu Thiếu Gia Ốm Yếu

Chương 6 Bạch Niệm đưa nước bị mọi người vũ nhục

« Chương TrướcChương Tiếp »
Editer : camuoii

Bằng mắt thường có thể thấy được mặt Bạch Niệm đỏ lên.

Xung quang những lời châm biếm hết lần này đến lần khác kéo đến.

“Tôi...... Tôi là người bên tổ hỗ trợ, phụ trách việc đưa nước cho mấy cậu.” Bạch Niệm không từ bỏ, đem nước đưa qua.

Yến Tiêu sắc mặt lạnh xuống, không chút khách khí mà trào phúng nói: “Lý nhí như con gái.”

Tươi cười trên mặt Bạch Niệm sắp không trụ nổi nữa, cậu đi cũng không được mà ở lại cũng không xong.

Bên cạnh Yến Tiêu không thiếu người thích hắn người tặng quà cho Hắn nam nữ đều có.

Thấy hắn không cho Bạch Niệm mặt mũi, những người khác cũng không kiêng dè muốn nói khó nghe bao nhiêu có bấy nhiêu.

“Cậu ta sẽ không cho rằng lên trước đưa nước cho Yến Tiêu, thì sẽ được để ý đến đó chứ?”

“Cười chết tôi, lại còn mang cái vẻ mặt dâʍ đãиɠ đó chứ, Yến Tiêu không thích nhất ngươi như vậy, anh ấy thích sạch sẽ, hiểu không?”

............

Ngón tay siết chặt lấy chai nước đến trắng bệch, hốc mặt Bạch Niệm hồng hồng, nước mắt tựa như có thể rớt xuống bất cứ lúc nào.

“Cậu là Ninja rùa sao, như vậy mà còn nhẫn nhịn?”

Thanh âm trong trẻo vang của thiếu niên lên phía sau mọi người.

Tất cả quay đầu lại, chỉ thấy một diện mạo vượt trội của nam sinh tay đút túi quần hướng bọn họ đi tới.

“cậu ấy là người trong tổ hỗ trợ, công việc là đưa nước cho người chơi bóng, cậu sẽ không cho rằng chỉ vì cậu ấy đưa nước cho cậu thì thích cậu thượng chứ?”

Đây là đang trào phúng hắn tự luyến, Yến Tiêu nhíu mày nhìn qua.

Nam sinh vừa nói tuyệt đối có thể xưng được với hai chữ xinh đẹp, so với Bạch Niệm xinh đẹp nhưng hơi thiên nữ thì khác nhau.

Khuôn mặt cậu tinh xảo, diện mạo tràn ngập hơi thở thiếu niên, đôi mắt to tròn, đuôi mắt hơi hơi rũ xuống, cho dù nói nặng lời nhưng cũng không tạo ra cảm giác uy hϊếp.

“Vậy tại sao cậu ta không đưa nước cho người khác mà lại chọn đưa cho Yến Tiêu?” Có người nói.

Đỗ Hoàn Sanh đem nước của Bạch Niệm ném xuống chân Yến Tiêu.

“Cho cậu, người đưa nước đều là chọn gần mà đưa, tự mình đa tình? Thật sự coi mình thành trung tâm vũ trụ ai gặp cũng thích.”

Yến Tiêu nhíu mày nhìn nam sinh xinh đẹp như chim non núp sau lưng Đỗ Hoàn Sanh.

Hắn không chút lưu tình đá chai nước dưới chân văng ra xa nước bắn tung tóe khắp sàn

Đỗ Hoàn Sanh kéo Bạch Niệm rời đi, mắng hắn “đồ không có giáo dưỡng.”

Không thể không nói, vai chính thụ thật là kiên nhẫn, bị mắng trước mặt nhiều người như vậy mà không phản kháng.

Nếu mình lúc nãy không đến kịp, Bạch Niệm chẳng phải ở trước mặt mọi người bị nhục mạ.

Chủ nghĩa xã hội đã ăn sâu vào cậu rồi, thật sự là không thể chấp nhận bất cứ loại bắt nạn nào.

Thấy Bạch Niệm không nói chuyện, Đỗ Hoàn Sanh hỏi: “cậu có phải là chê tôi xen vào chuyện của cậu không?”

Bạch Niệm sợ hãi, vội vàng xua tay: “Đương nhiên không phải, tôi cảm ơn cậu không kịp nữa.”

Đỗ Hoàn Sanh gật gật đầu, cảm thấy Bạch Niệm chưa đến mức hết thuốc chữa.

Bạch Niệm ở một bên dọn đồ, Đỗ Hoàn Sanh liền ở bên tai cậu lải nhải:

“cậu có thấy cái dáng vẻ khi nảy của hắn không, vừa nhìn là biết không bình thường, người như vậy khẳng định có máu bạo lực. loại người con mắt to hơn cái đầu này thật sự không xứng với cậu.”

Bạch Niệm run run tay: “Làm sao cậu biết......”

Đỗ Hoàn Sanh ngồi ở trên ghế, vắt chéo chân, nhìn cậu nhướng mày không nói lời nào, trên mặt lộ ra biểu tình nhìn thấu mọi chuyện.

Bạch Niệm tai lập tức đỏ lên, nhỏ giọng nói: “Cậu ta lần trước giúp tôi, tôi chỉ nghĩ nên cảm ơn cậu ta”

Cậu nói mà cái cuốn tiểu thuyết cẩu huyết này ngay từ đầu đã cho Bạch Niệm và Yến Tiêu gặp nhau.

............

Mưa to như trút nước giữa đêm khuya, Bạch Niệm mới vừa mới tan ca trên đường trở về nhà.

Cậu gặp phải cướp, nhưng trên người không có tiền, đối phương thấy cậu xinh đẹp liền nổi lên thú tính.

Lúc đó quần áo thiếu chút nữa bị lột sạch, vừa lúc Yến Tiêu ngậm điếu thuốc, thuận tay nhặt một cái gậy gỗ ở bên đường trực tiếp đánh tên đó.

Cái thể loại cứu rỗi đúng lúc này của cốt truyện, fans nào lại không khoái chứ.

Nhưng Đỗ Hoàn Sanh cho rằng, chỉ cần là người bình thường, thấy tình huống như vậy, đều sẽ lựa chọn giúp đỡ.

Yến Tiêu nói không chừng là uống say, mượn men say, thuận tay cứu Bạch Niệm.

Mãi cho đến nữa sau tiểu thuyết, Yến Tiêu sau này nghe Bạch Niệm kể lại, mới mơ hồ nhớ lại đêm đó đã cứu Bạch Niệm.

“Cậu cảm ơn hắn có thể đổi cách cảm ơn khác, không cần thiết phải tự mình đi nghe người khác nhục mạ. Những người đó mắng cậu cậu cũng không mắng lại sao?”

Bạch Niệm lắc đầu, không nói gì.

Đỗ Hoàn Sanh nhìn cậu như vậy, một trận đau đầu kéo đến.

Tính cách Bạch Niệm nói tốt thì là cứng cỏi ẩn nhẫn, nói khó nghe chính là yếu đuối.

Một gương mặt xinh đẹp, điều kiện gia đình không tốt, tính cách yếu đuối hay bị người khác khi dễ, lâu ngày tự nhiên thành mình thiệt thòi lại không phản kháng.

Trong cái thế giới tiểu thuyết này tâm quan cũng thật lệch lạc, Đỗ Hoàn Sanh cũng không còn tinh lực để phổ cập cho cậu hiểu nữa.

Thiết lập nhân vật Bạch Niệm chính là từ vạn người ghét đến vạn người thích, rất nhiều tình tiết cẩu huyết mà Đỗ Hoàn Sanh nhớ không rõ .

“Hoàn sanh.” Bạch Niệm kêu một tiếng.

Đỗ Hoàn Sanh a một tiếng, liền thấy Bạch Niệm thu dọn đồ đạt đi.

Cậu theo bản năng nhìn lên trên sân bóng xem, vừa mới thấy Kỷ Hoài An đây giờ đã không thấy bóng dáng đâu.

Cậu cùng Bạch Niệm đi trên đường, Đỗ Hoàn Sanh hỏi: “Cậu chút nữa lại phải đi hỗ trợ sao?”

Bạch Niệm có chút kinh ngạc: “Làm sao cậu biết?”

Đỗ Hoàn Sanh:......

Thấy Đỗ Hoàn Sanh không nói gì, Bạch Niệm nhỏ giọng bổ sung: “Tụi mình bài tập chuyên ngành ít, ở trường cũng không có gì làm......”

Kí túc xá Kinh đại ở bốn người, bạch Niệm ở ký túc xá cũng không được mọi người thích.

Bản thân Bạch Niệm cũng đảm nhận nhiều công việc, ngày thường về kí túc xá khá trễ, từ đó có người đồn cậu được bao nuôi, lời đồn truyền ra ngoài cũng chính là do bạn cùng phòng cậu truyền ra.

Đỗ Hoàn Sanh thở dài, thấm thía nói: “Cậu dựa vào chính mình lao động kiếm tiền, không cần phải mất mặt, cậu hoàn toàn không cần bởi vì mấy chuyện này mà cảm thấy tự ti!”

Hắn cảm thấy Bạch Niệm có thể làm vai chính thụ được mọi người yêu thích, cũng là có nguyên nhân.

Bạch Niệm tính tình cứng cỏi, gặp được khó khăn cũng không lùi bước, vừa kiếm tiền sinh hoạt vừa học, còn nuôi mẹ và em trai.

Đỗ Hoàn Sanh thật sự cảm thấy cậu thật giỏi!

Bạch Niệm đột nhiên ngừng lại, tay đang tìm kiếm thứ gì đó trong cặp.

Không bao lâu, một chiếc điện từ thời nhà minh xuất hiện trước mặt cậu.

“Hoàn sanh, tôi có thể lưu số cậu được không?”

Đỗ Hoàn Sanh từ trong túi đem điện thoại lấy ra, cười nói: “Được a, chúng ta thêm weixin đi.”

Bạch Niệm có chút quẫn bách, “Di động của ta không có weixin.”

Bởi vì những lời đồn đó, số điện thoại của Bạch Niệm bị đem lên diễn đường trường, có một thời gian cậu bị quấy rầy bởi những tin tức đó, cho nên cậu dứt khoát nhắm mắt làm ngơ, gỡ cài đặt weixin.

Đỗ Hoàn Sanh nói: “Không sao, vậy lưu số, cậu có việc gì cần giúp đỡ nhớ gọi điện thoại cho tôi.”

Bạch Niệm nghiêm túc gật đầu: “Được.”

Đỗ Hoàn Sanh giúp cậu rất nhiều, là người duy nhất đem ánh mắt thiện ý nhìn cậu.

Cậu nghĩ nên mời Đỗ Hoàn Sanh ăn một bữa cơm.

Hai người còn chưa đi đến cổng trường, Đỗ Hoàn Sanh liền chú ý tới trên đường có người nhìn bọn họ chỉ chỉ trỏ trỏ.

...........

“Cậu ta chính là cái người vội vội vàng vàng đem nước để gây sự chú ý với Yến Tiêu, tên Bạch Niệm.”

“Ngọa tào, lớn lên thật mê người, nhìn một cái là có thể câu linh hồn bé nhỏ của tôi đi mất.”

“Mấy cậu không nhìn thấy Yến Tiêu lúc ấy nhìn cậu ta biểu tình sao đâu, giống như nhìn thứ gì đó dơ bẩn lắm ý.”

“Học kỳ 1 không phải có người truyền tin nóng nói cậu ta ở bên ngoài làm trai bao sao, mấy người ở chung ký túc xá với cậu ta cũng chuyển đi hết rồi, nói là sợ nhiễm bệnh đường sinh dục gì đó......”

Những lời này một chữ đều lọt vào tai Đỗ Hoàn Sanh không sót chữ nào.

Cậu nắm chặt tay, hận không thể tiến lên mắng cho những người đó một trận.
« Chương TrướcChương Tiếp »