Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Thư Đến Làm Tiểu Thiếu Gia Ốm Yếu

Chương 27 Ai sợ Làm cún

« Chương Trước
Editer : camuoii

“Hoàn Sanh, nước của cậu,” nam sinh đem cà phê đưa tới tay Đỗ Hoàn Sanh, ghé vào bên tai cậu nhỏ giọng nói câu gì, sau đó hai người cùng nhau nở nụ cười.

Nhận thấy được có người đang nhìn, Bạch Niệm theo bản năng nhìn qua, phát hiện vị khách hàng vừa nãy còn chưa rời đi.

Bốn mắt nhìn nhau, Lạc Niên không khỏi tim đập nhanh.

Đôi mắt này, thật sự quá quen mắt.

Giống như từng gặp qua ở đâu.

Cầm cái ly trong tay mà đá trong ly làm hắn lạnh cả người, hắn cuống quít quay mặt đi, đi đến một bên ngồi xuống.

“Hoàn Sanh, người tới cùng cậu là ai vậy?”

Đỗ Hoàn Sanh nhìn sang Lạc Niên, hừ một tiếng nói: “Cậu nhìn bóng dáng anh ta, không cảm thấy quen mắt à?”

Bạch Niệm suy nghĩ một lúc, một lát sau đôi mắt đột nhiên trợn to: “Là người ngày đó cậu cho tôi xem?”

Đỗ Hoàn Sanh gật đầu.

Nói xong, Bạch Niệm lại tò mò mà hướng Lạc Niên nhìn thoáng qua.

Đối phương khí chất tự phụ, nhìn chất liệu quần áo, cũng có thể biết giá trị xa xỉ, càng đừng nói người nọ trên người mang thêm cả trang sức.

Không biết nghĩ đến cái gì, Bạch Niệm cúi thấp đầu xuống.

Ở quầy thu ngân làm công việc lu bù lên.

Bởi vì là nghỉ hè, lượng người không đi học nhiều, lúc này trong tiệm khách không tính là nhiều, Đỗ Hoàn Sanh liền lôi kéo cậu đến một bên nói chuyện.

“Ngày đó ta chụp lén bọn họ, còn bị Yến Tiêu mắng một trận.”

Trong đầu hiện ra bộ dạng Yến Tiêu táo bạo tức giận, Bạch Niệm lo lắng hỏi: “Anh ta không làm khó dễ cậu chứ?”

Đỗ Hoàn Sanh hừ một tiếng: “Anh ta dám.”

“Bất quá hai người bọn họ thật sự quan hệ không bình thường, cậu nghe tôi, cách Yến Tiêu xa một chút, biết không?”

Bạch Niệm vội gật đầu, trừ bỏ Hòn Sanh, cậu không tin ai cả.

“Anh ta trong khoảng thời gian này cơ hồ mỗi ngày đều tới tìm tôi, tôi......”

Đỗ Hoàn Sanh vội vàng hỏi: “Anh ta mỗi ngày đều tới quấy rầy cậu?”

Bạch Niệm không đủ tự tin : “Cũng không tính quấy rầy.”

Yến Tiêu tựa hồ đối chuyện của cậu rõ như lòng bàn tay, vô luận bản than đi làm ở đâu, đều có thể gặp phải đối phương.

Rất nhiều thời điểm cậu cũng không nghĩ cùng Yến Tiêu nói chuyện, thời khắc đều ghi nhớ lời Đỗ Hoàn Sanh nói, cách Yến Tiêu xa một chút.

Chính là Yến Tiêu mỗi lần đến chỉ mua nước bình thường, mua xong liền ngồi ở một bên, uống xong cà phê liền rời đi.

Mãi cho đến khi cậu tan tầm, lại yên lặng đi theo phía sau đi theo đưa cậu về nhà.

Bạch Niệm lớn như vậy không phải chưa từng có người theo đuổi qua, nhưng Yến Tiêu là người đặc biệt nhất.

Cậu không hiểu, cũng không rõ ràng lắm đối phương đến tột cùng là muốn làm cái gì.

Thời gian cũng lâu, cậu lại như cố tình làm lơ, nhưng vẫn là bị hắn hấp dẫn sự chú ý.

Đỗ Hoàn Sanh thở dài, không hổ là vai chính công, thật là vô khổng bất nhập.

Phương thức “Truy thê” thật đúng là nhiều mặt, đúng thật sợ đến phát khϊếp.

Cậu không dám tưởng, nếu Bạch Niệm không cho hắn một chút đáp lại, đối phương có phải trực tiếp ở nào đó duỗi tay bắt lấy cậu, trực tiếp chụp thuốc mê đem người mang đi, sau đó khóa lại.

Đỗ Hoàn Sanh che mắt, quả thực không dám nghĩ.

Tiểu mỹ nhân mảnh mai trước mặt, nếu như bị Yến Tiêu kia cầm thú @#@¥#¥, chẳng phải là kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay.

“Cậu nói với hắn rõ ràng, có gì nguy hiểm phải báo cho tôi!”

Bạch Niệm cảm thấy có chút khoa trương: “ Cũng không có đến mức nguy hiểm chứ?”

Hai người đang ở một bên nhiệt liệt thảo luận, Lạc Niên không biết khi nào đã đi tới.

Hắn cười ôn nhu, thanh âm thực nhẹ: “Hoàn Sanh, chúng ta phải về rồi.”

Hắn đối với Đỗ Hoàn Sanh nói, đôi mắt lại từ dưới lên trên đánh giá cách ăn mặc của Bạch Niệm.

Bạch Niệm không quá thích người nhìn mình khác như vậy, chớp chớp mắt, cuối cùng đứng lên chủ động cùng Lạc Niên chào hỏi: “Xin chào, tôi, tôi là bạn của Hoàn Sanh, tên Bạch Niệm.”

Đối phương chỉ cho cậu một nụ cười nhạt chưa kịp nhìn đã tắt, thậm chí từ đầu đến chân đem người đánh giá một lần, trong ánh mắt mang theo chút khinh thường.

Thấy hắn cố ý làm khó dễ Bạch Niệm, Đỗ Hoàn Sanh lôi tsy Bạch Niệm, dùng thanh âm đủ ba người nghe nói: “Đừng để ý đến anh ta, đầu óc có bệnh à.”

Biểu tình Lạc Niên lạnh đi, nhưng vẫn là một bộ dáng anh trai: “Hoàn Sanh, cậu sao có thể vì một người phục vụ nói như vậy với tôi!”

Thấy Bạch Niệm tự ti rũ mắt, Đỗ Hoàn Sanh trong lòng lại thấy khó chịu ngẩng đầu nói.

“phục vụ thì làm sao, Bạch Niệm là bạn của tôi. Cậu ấy lịch sự cùng anh chào hỏi, anh ở đây thái độ cái gì?”

Kỳ thật Lạc Niên ngày thường không phải như thế, dù cho có bất mãn với người nào, hắn cũng sẽ không ở trước mọi người làm người khác mất mặt, cũng làm mất thể diện của mình.

Chính là Bạch niệm trước mặt này thật sự quá xinh đẹp, làm hắn nhịn không được mà đố kị, ở trong lòng kêu gào, hắn muốn cậu phải biến mất, bằng không sẽ là phiền toái rất lớn đối với hắn.

“Tôi không bao giờ cùng bần dân chào hỏi.”

Lung tung vô nghĩa.

Đỗ Hoàn Sanh chỉ vào cửa đuổi khách: “Tôi thấy Lạc gia tùy tiện lựa một người dù là giúp việc cũng có giáo dưỡng hơn anh.”

Lạc Niên nhìn về phía Bạch Niệm với ánh mắt sắc bén, ngữ khí khinh thường, đối Đỗ Hoàn Sanh nói: “Cùng loại người này làm bạn, cậu không sợ người trong giới nói sau lưng sao?”

Đỗ Hoàn Sanh bị người này làm tức đến bật cười: “Làm người mà còn phân loại nữa sao, anh chắc sống rất mệt.”

“Bạch Niệm, cậu nói cho anh ta biết, cậu từ mấy tuổi bắt đầu kiếm tiền nuôi gia đình!”

Cậu đem đôi tay ấn ở trên vai Bạch Niệm, tiếp thêm dũng khí cho Bạch Niệm.

“Sơ trung, đại khái là mười ba tuổi.”

Đỗ Hoàn Sanh có chút tự hào, giơ tay Bạch Niệm lên nói: “cậu ấy từ nhỏ dựa vào bản thân nuôi gia đình, còn thi đậu đại học tốt nhất cả nước, mỗi năm đều bắt được học bổng quốc gia, tham gia các cuộc thi lớn bé, tất cả đều có giải.”

“Cậu ấy xuất thân không bằng anh, nhưng ở trong mắt tôi, cậu ấy so với loại người dối trá như anh tốt hơn rất nhiều lần.”

Lạc Niên cùng với Yến Tiêu là người giống nhau, ỷ vào gia thế cùng xuất thân, từ nhỏ có được nền giáo dục tốt nhất.

Tự cho mình có cha mẹ lo, theo lẽ tự nhiên, đôi mắt sẽ mọc ở trên đỉnh đầu.

Khiến họ nghĩ mình là loại người bẩm sinh ưu tú, cho rằng những người có xuất thân không tốt trong mắt họ, chẳng khác nào rác rưởi, tùy ý làm gì cũng được..

Chỉ là, trên thế giới nhiều nhất chính là người thường.

“Anh có thể khinh thường cậu ấy, nhưng nếu anh giáp mặt sỉ nhục bạn của tôi, chính là ở sỉ nhục tôi!”

Bạch Niệm đứng ở một bên, thấy bạn tốt giúp cậu nói chuyện, phá lệ mà đứng ra, “Vị khách hàng này, tôi cũng không cảm thấy làm phục vụ có cái gì không tốt, anh không có tư cách nói tôi như vậy.”

Nói hay lắm, tiểu Bạch mỹ nhân.

Đỗ Hoàn Sanh gắt gao nắm tay cậu, hai người cùng hướng về phía Lạc Niên hừ một tiếng.

Lạc Niên bị tức giận không nhẹ.

Tiệm cà phê chỉ có một tầng, ba người đấu khẩu dẫn tới không ít người nhìn sang.

Lạc Niên trên mặt bắt đầu đỏ lên, l*иg ngực kịch liệt phập phồng, hắn còn chưa từng ở nơi đông người bị sỉ nhục như vậy.

“Cậu không sợ tôi sẽ nói với ba mẹ cậu sao, nếu bọn họ biết cậu cùng loại người này làm bạn, nhất định sẽ rất tức giận.”

Nhân vật phản diện trong tiểu thuyết có thể có bất kỳ quan điểm đúng đắn nào, Đỗ Hoàn Sinh mặc kệ hắn mắng, hoàn toàn không nghĩ tới việc trả lời hắn.

Lạnh lùng nói: “Hôm nay đến đây là kết thúc, nếu không hài lòng, anh có thể cáo trạng với ba mẹ tôi.”

Ai sợ làm cún, trà xanh xấu xa!
« Chương Trước