Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Thư Đến Làm Tiểu Thiếu Gia Ốm Yếu

Chương 26 Lạc Niên Nhìn Thấy Bạch niệm

« Chương TrướcChương Tiếp »
Editer : camuoii

Sáng sớm hôm sau, Đỗ Hoàn Sanh đã bị Tống Ngải đánh thức.

Đôi mắt còn chưa thế mở lên, liền thấy Lạc Niên đứng ở trong phòng cậu, khoanh tay nhìn cậu lộ ra nụ cười ngọt ngào.

Đỗ Hoàn Sanh thật sự có chút sinh khí, buổi sáng còn chưa tỉnh ngủ Một người mà mình không thích đột nhiên xuất hiện trong phòng mình, vẫn nhìn chằm chằm vào mình không chớp mắt.

Vô cùng bực mình.

Đỗ Hoàn Sanh đem chăn chùm đầu, trở mình, ngoảnh mông lại với Tống Ngải.

Tống Ngải bị động tác của cậu làm cho dở khóc dở cười, quay đầu lại nhìn người tự tiện vào phòng cậu, nói: “Hoàn Sanh lúc rời giường hơi sinh khí, tiểu Lạc con xuống trước chờ nó đi.”

Người đã đi, Tống Ngải ôn tồn đem cậu kéo ra: “được rồi, người đi rồi, mau ra đây, buồn hỏng rồi làm sao bây giờ?”

Đỗ Hoàn Sanh xốc lên chăn, lộ ra cái đầu lông xù xù có chút hỗn độn: “Mẹ, con không thích Lạc Niên.”

Tống Ngải đem người túm lên, ở trên đầu cậu vuốt vuốt: “Mẹ biết, chính là con ngày hôm qua đồng ý mang người ta đi dạo phố, không thể nuốt lời.”

Đỗ Hoàn Sanh chϊếp nhạ một câu: “con đương nhiên sẽ không nuốt lời.”

Màng trong phòng bị Tống Ngải mở ra, gió sáng tươi mát thổi vào phòng.

Đỗ Hoàn Sanh đứng dậy đi rửa mặt, khi trở ra Tống Ngải đã đem quần áo hôm nay mặc treo lên giá cho cậu.

Hôm nay ra ngoài dạo phố, Tống Ngải cố ý chuẩn bị cho cậu một cái mũ chống nắng và một cây dù.

Trong phòng khách, Lạc Niên tư thái ưu nhã mà dựa ở trên sô pha, trong tay cầm một quyển sách toàn tiếng Anh.

Đỗ Hoàn Sanh liếc mắt nhìn bìa sách, hình như là sách cùng thời Trung cổ nghệ thuật sử tương quan thư tịch.

Không chút hoang mang ăn xong bữa sáng, đã 10 giờ.

Ra cửa, Đỗ Hoàn Sanh ngoan ngoãn đội mũ chống nắng mẹ đã chuẩn bị.

Vành nón rất lớn, ở trên mặt đầu hạ xuống một bóng mát, làm người ta nhìn không rõ lắm mặt cậu.

“nè, dù cho anh dùng.”

Lạc Niên cũng không biết mặc phong cách gì, lộ một mảng ngực, cổ tay áo rất lớn, giơ tay lên có thể thấy hết cả da thịt bên trong

Thật là lẳиɠ ɭơ, không sơ phơi khét đen luôn sao?

“Anh muốn đi dạo ở đâu?” Trên xe, Đỗ Hoàn Sanh hỏi hắn.

Kinh đô là một cố đô có lịch sử lâu đời, trải qua bao năm tháng, đã dung nhập không ít các kiến trúc hiện đại khác vào.

Trong đó không thiếu cái gì võng hồng đánh tạp kiến trúc, giống nhau người trẻ tuổi tới kinh đô đều thích thẳng đến đánh tạp điểm, đối với cái loại này rất có lịch sử sâu xa kiến trúc ngược lại không có gì hứng thú.

“tôi muốn đi đến lâm viên lịch sự phụ cận Kinh Đại xem thử, có thể chứ?”

Cái đáp án này có chút ra ngoài dự đoán trước của Đỗ Hoàn Sanh.

Hắn không muốn cùng Lạc Niên có quá nhiều tiếp xúc, đối với chuyện hắn vì sao thích đi lâm viên tham quan không có hứng thú biết.

Lấy ra điện thoại ra, mua một phiếu tham quan lâm viên.

Vào lâm viên có thể mang tai nghe, nghe giảng giải, nhưng Lạc Niên càng muốn nghe Đỗ Hoàn Sanh nói.

Đỗ Hoàn Sanh vốn dĩ rất thích văn hóa Hoa Quốc, đối với lâm viên lịch sử có thể nói là có hiểu biết.

“ Tòa lâm viên lịch sử này quay ngược về 300 năm trước, nguyên danh là thanh y viên...... Là danh thắng cổ kim hoàng gia lâm viên.”

Lâm viên này không chỉ quy tụ nhiều danh viên nổi tiếng ở Giang Nam mà còn được bồi đắp kiến

trúc phương Tây, thành tựu to lớn về kỹ thuật làm vườn do cả trong và ngoài nước sáng tạo ra thời bấy giờ.

Nói đến văn hóa Hoa Quốc, Đỗ Hoàn Sanh thao thao bất tuyệt, trong mắt lập loè ánh sáng trong suốt.

Mang người theo vào bên trong một vòng, lại mua một chút đồ lưu niệm, hai người ra ngoài.

“Từ con đường này đi qua, chính là Đại Học Kinh Đô.”

Đi vào cổng trường, Đỗ Hoàn Sanh theo bản năng nhìn về hướng chung cư của mình.

Cũng không biết hiện tại Kỷ Hoài An có ở nhà không, cảm giác đã lâu không có thấy anh.

“Cảm ơn cậu làm người hướng dẫn cho tôi, còn giảng giải tốt như vậy, tôi mời cậu uống chút gì vậy.”

Đỗ Hoàn Sanh đi cũng mệt, xác thật có chút khát, “ Được”

Hai người liền vào quán cà phê, Đỗ Hoàn Sanh liếc mắt một cái liền thấy Bach Niệm đứng ở quầy bar bận rộn.

Hiện tại là nghỉ hè, Bạch Niệm có vài công việc làm thêm.

Trừ bỏ quán cà phê này, buổi tối còn phải đi qua con phố kế bên làm ở tiệm trà sữa đến rạng sáng.

Ban ngày có rảnh sẽ đi làm gia sư, thật là một ngày không có thời gian rảnh.

Trong thế giới tiểu thuyết này, chạy KPI xem như đều là Bạch Niệm làm.

Hai người đứng ở chỗ tính tiền, Bạch Niệm vừa nhìn thấy cậu, kinh hỉ nói: “Hoàn Sanh.”

Bạch Niệm cười rộ lên đôi mắt sáng long lanh, bởi vì Đỗ Hoàn Sanh “Ở giữa làm khó dễ”, cậu hiện tại không cùng Yến Tiêu ở bên nhau, tự nhiên cũng không có tâm sự quấn quanh thân.

Cả người thoạt nhìn tuy rằng vẫn là bộ dạng rất mệt, nhưng vẫn là thanh niên tươi sáng, trên người luôn toát lên vẻ không ngừng vươn lên tinh thần phấn chấn.

Đỗ Hoàn Sanh nhìn cậu huýt sáo một cái, đùa giỡn một phen tiểu mỹ nhân: “Tiểu bạch lão sư, cho tôi tới một ly Latte, Lạc Niên muốn uống cái gì?”

Hai người tương tác qua lại đều bị Lạc Niên thu hết đáy mắt, tựa hồ hai người mới cùng cái thế giới.

“Làm phiền cho tôi một ly cafe đá kiểu Mỹ.”

Kêu xong, Đỗ Hoàn Sanh không có ý rời đi, cậu xoay người đối Lạc Niên nói: “Anh đi trước bên kia ngồi, tôi cùng bạn tôi nói chuyện một chút”

Nghe cậu nói hai từ “Bạn bè”, Lạc Niên rất ngoài ý muốn, hắn nhìn nhìn nam sinh đang bận rộn bên cạnh.

Bất luận là ăn mặc hay là khí chất, đều không giống như người cùng tầng lớp với bọ họ.

Lạc Niên làm Lạc tiểu thiếu gia, hơn nữa bản thân có thiên phú hội họa không tồi, cũng không phải người nào cũng xứng làm bạn với hắn.

Càng miễn bàn, đối phương trên người không có một món hàng hiệu, từ đầu đến chân đều là xám xịt.

Áo sơmi màu trắng cổ áo bị tẩy đến phát cũ, vải cũng là rẻ tiền nhất.

Hắn tưởng không nổi Đỗ Hoàn Sanh vì cái gì sẽ cùng loại người “Bình thường” này làm bạn.

“Vị khách hàng này, cafe đá kiểu Mỹ của ngài.” Một cánh tay trắng nõn đem cà phê đặt trên mặt bàn.

Nam sinh tươi cười thẹn thùng, nói: “Hoàn Sanh, tôi bây giờ liền làm nước cho cậu, cậu chờ tôi một chút.”

Đỗ Hoàn Sanh híp mắt nhìn cậu nói: “Tôi không vội, cậu vội làm cho người khác đi.”

Cậu thiện giải nhân ý làm Bạch Niệm trong lòng ấm áp, mặt cười rộ lên: “Hoàn Sanh, cậu thật tốt.”

Lạc Niên cầm cà phê, rốt cuộc cũng thấy rõ mặt nam sinh.

Nam sinh ngũ quan tinh xảo tú khí, lông mi nhỏ dài, lúc cúi đầu làm cà phê trên mặt hạ xuống một cái bóng nhỏ

Hắn không khỏi đem ánh mắt dừng trên mặt nam sinh kia.

Ăn mặc cực kỳ bình thường, toàn thân trên dưới không có một chút thẩm mỹ, vậy mà dung mạo lại làm người kinh ngạc như thế..

So với Đỗ Hoàn Sanh ngây thơ đáng yêu bất đồng, nam sinh chỉ là đứng ở nơi đó, đều có thể câu mất hồn của người khác.

Lạc Niên không hiểu lý do mà cảm thấy hoảng hốt, nhìn về phía nam sinh ánh, mắt nhiều đánh giá.
« Chương TrướcChương Tiếp »