Editer : camuoii
Tống Ngải đem người kéo vào, cười nói: “Mau vào, đừng so đo với em nó.”
Cái gì mà kêu đừng so đo với con.
Ta còn không có cùng hắn so đo đâu?
Được được, thích chơi như vậy phải không!
Đỗ Hoàn Sanh nhìn Tống Ngải bỏ rơi mình đi vào trong, Lạc Niên lộ ra tư thái người chiến thắng.
Cậu lập tức che ngực ai da một tiếng.
Phòng bếp đang sôi nổi đều ngừng hết động tác nhìn lại đây.
Nhìn thấy thân thể cậu lung lay sắp đổ khi, tất cả đều hướng cậu chạy tới, Lạc phu nhân cách cậu gần nhất, yêu thương mà nắm hắn tay hỏi: “Sanh Sanh, con làm sao vậy?”
“Bảo bối, chỗ nào không thoải mái sao?”
“Dì Vương, mau đi lấy thuốc!”
Lạc Niên bị bỏ rơi ở nhà ăn:......
Đỗ Hoàn Sanh được mọi người dìu đến phòng khách, nhẹ giọng nói: “con cho rằng ra mở cửa cho anh trai, có chút kích động, không nghĩ tới là anh Lạc Niên.”
Hảo gia hỏa, lúc này lại kêu hắn ca ca.
Biểu tình của Lạc Niên thiếu chút nữa không giữ được.
Tống Ngải chạy nhanh lấy cho cậu một ly nước: “Bảo bối nhi, mẹ vừa rồi còn chưa nói con đâu.”
Đỗ Hoàn Sanh vuốt vuốt ngực mình, suy yếu nói: “con vừa nãy còn chưa nói lời nào, anh Lạc Niên đã nói con không thích anh ấy.
Mẹ, ngươi nói anh Lạc Niên có phải hay không không thích con a?”
Cái này đừng nói là Tống Ngải, ngay cả Lạc Phu Nhân đều đau lòng vô cùng.
Người Bệnh tim đều mẫn cảm.
“Đứa nhỏ ngốc, nói bậy gì đó đâu, tiểu nhị, mau tới đây xin lỗi em đi.”
Lạc Niên:......
Làm trà xanh 20 năm, không nghĩ tới có một ngày sẽ bị trà xanh trị lại.
Cố tình cậu còn dựa vào ngực ba mình, gầy như vậy, nước mắt rưng rưng muốn rớt bất cứ lúc nào, cái miệng nhỏ bẹp bẹp, thân thể còn run nhè nhẹ, thoạt nhìn thật giống như chịu nhiều uất ức lắm.
Cậu không phải là thật sự bị mình dọa rồi chứ?
Lạc Niên nghĩ như thế.
“Anh không có không thích em.”
Đỗ Hoàn Sanh ngẩng đầu lên, nước mắt trực chờ trên hàng mi: “Thật vậy sao? Chính là anh Lạc Niên anh vừa rồi giống như không mấy vui vẻ.”
Trong mắt cha mẹ, đây chỉ là hai đứa trẻ đang làm ầm ĩ, Lạc Niên từ nhỏ chưa từng chịu bất kỳ sự oan ức nào, Đỗ Hoàn Sanh lại càng không.
Đỗ Hoàn Sanh tính cách hoạt bát rộng rãi, cơ hồ chưa bao giờ phải chịu ủy khuất, lúc này dựa vào lòng Đỗ Uyên, hàng mi dài không ngừng run rẩy, Tống Ngải xem đến trong lòng một trận kim đâm.
Ở trước mặt mấy cặp mắt nhìn hắn, Lạc Niên lần đầu tiên cảm nhận được sự nghẹn khuất hết đường chối cãi.
“Tiểu nhị, mau đến xin lỗi em.” Lạc phu nhân thúc giục nói.
“...... Thực xin lỗi, Hoàn sanh.”
Đỗ Hoàn Sanh lập tức thay đổi biểu tình, trước mặt các trưởng bối, bày ra bộ dáng tôi sao có thể bắt anh xin lỗi: "Không sao đâu, em biết anh không cố ý".
Bốn vị gia trưởng vây quanh Đỗ Hoàn Sanh đi đến nhà ăn, Lạc phu nhân kéo ghế cho cậu dựa vào, Lạc Khâm còn múc canh cho cậu.
Lạc Niên lạnh mặt ngồi vào bàn, thấy ba mẹ của mình bỏ qua mình, ngược lại đi chiếu cố con nhà người khác, không khỏi cười lạnh.
Cảm giác bị làm lơ là như vậy, hắn vẫn là lần đầu tiên cảm nhận được.
Ăn xong cơm chiều, Đỗ Viễn Trí từ công ty về.
Đỗ Hoàn Sanh từ trên sô pha nhảy ra, đi ra cửa tự mình nghênh đón.
“Lạc Niên tới.” Cậu nhỏ giọng cáo trạng với anh trai.
Đỗ Viễn Trí hướng phòng khách nhìn thoáng qua, nhìn thấy Lạc Niên ngồi ở nhà mình, vẻ mặt thuận theo trưởng bối.
“Không có việc gì, đợi chút cậu ta đi rồi.”
Đỗ Hoàn Sanh có điểm không vui, “Có thể cho anh ta đi liền không?”
Biết cậu không thích Lạc Niên, Đỗ Viễn Trí cũng không trách cậu, sờ sờ đầu cậu nói: “Em nếu không muốn thấy cậu ta, liền về trước phòng.”
Đỗ Hoàn Sanh đôi mắt nhướng lên: “Như vậy sao được?”
Cậu làm sao để quả bom hẹn giờ Lạc Niên này ở chung với người nhà mình.
Lạc Niên là người xấu xa.
“Anh yên tâm, xem em ở bên ba mẹ cùng bác Lạc Dì Lạc tận lực làm lơ anh ta..”
Chỉ như vậy cái tên Lạc Niên kia mới không dám trêu chọc cậu.
“Viễn Trí về rồi à, mau tới đây ngồi.”
“Ăn cơm chưa?”
Đỗ Viễn Trí cung kính trả lời hai vị: “Ăn rồi ạ, chú gì hai ngươi ngồi chơi, cháu lên thay quần áo.”
Lạc Niên ngồi ở giữa, vẻ mặt thuận theo.
Đỗ Viễn Trí ở trên lầu, hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua bóng dáng cao lớn đĩnh bạt kia.
Đỗ Hoàn Sanh đem bộ dạng si mê anh mình của hắn nhìn đến rõ ràng, cắn răng, sau đó đem quả táo trong tay nhét vào trong miệng, cắn mạnh xuống
Trưởng bối đang nói chuyện, Đỗ Hoàn Sanh nhàm chán muốn đi ra ngoài.
Nói về quá khứ, hai người nói về sự thay đổi của thành phố này trong mười năm nay.
“vài hôm nữa có triển lãm, chị Lạc nếu là có rảnh, đi xem cùng không.”
“Được nha, vừa vặn chúng ta có thể đi dạo phố.”
Lạc Niên ở một bên cười theo, nước trà bưng lên, ưu nhã uống một ngụm, giương mắt nhìn, vừa lúc thấy Đỗ Viễn Trí thay quần áo xong xuống lầu.
Đỗ Viễn Trí ngũ quan sắc bén, mũi cao thẳng.
Anh thay một bộ quàn áo mặc ở nhà, nhấc chân xuống lầu, ẩn ẩn có thể thấy cơ bắp đường cong bên trong.
Hắn nhấp môi, buông chén trà, nhẹ giọng nói: “ gần đây cũng muốn đi dạo một chút ở Kinh Đô, không biết Viễn Trí có thể dẫn đường được không.”
Ở trong mắt mọi người, hắn cùng Đỗ Hoàn Sanh hôm nay mới vừa náo loạn không vui, muốn Đỗ Viễn Trí bồi hắn đi là thích hợp nhất.
Đỗ Hoàn Sanh răng cửa cắn vành ly, tức giận đến khó thở.
Anh cậu là một thẳng nam sắt thép, tinh thần sạch sẽ cao, tố chất nhân tài, sẽ nhìn trúng loại hoa xã giao như anh à?
Cười chết, có biết anh tôi nếu một ngày không đi làm sẽ mất bao nhiêu tiền không?
Trong mắt người khác, Lạc Niên mang hình tượng ngoan ngoãn hiểu chuyện, hiếm khi cầu xin điều gì, hơn nữa còn là khách quý, Tống Ngải và Đỗ Uyên không thể từ chối.
Đỗ Viễn Trí cũng không biết phải từ chối như thế nào.
Đỗ Hoàn Sanh vừa nãy còn khó chịu cắn ly giờ lại nhấc tay, cười đến nhưng ngọt: “con dẫn anh Lạc Niên đi dạo, anh trai con còn đi làm rất bận.”
Có tôi ở đây, con hồ ly như anh đừng nghĩ sẽ đυ.ng được một cọng lông tơ của anh tôi!
Hai anh em liếc nhau, Đỗ Hoàn Sanh nhướng lông mày, cảm thấy chính mình thật sự quá cơ trí.
Lạc Niên không nghĩ tới Đỗ Hoàn Sanh cư nhiên sẽ chủ động nói muốn dẫn hắn đi dạo phố, lập tức có chút không hiểu ý tứ của cậu.
Từ lần đầu tiên gặp mặt, đối phương cũng không thật sự thích hắn.
Nhưng khuôn mặt của Đỗ Hoàn Sanh quá mê hoặc, Lạc Niên cố gắng nhìn ra điều gì đó từ đôi mắt của cậu.
Mỗi lần nhìn cậu, đôi đồng tử trong suốt đó nói với hắn rằng, đứa trẻ này chỉ là tính cách quá đơn giản, được gia đình chiều chuộng đến mức không nhìn hắn một cách tích cực.
Niềm vui, sự tức giận và nỗi buồn của Đỗ Hoàn Sanh đều được đặt trên khuôn mặt cậu.
Lạc Niên nghĩ, có phải vì đêm đó, thái độ của Yến Tiêu đối với cậu quá tệ, và hắn cũng bị cậu ghét theo.
Ai mà không thích sống chung với một người trong sáng như vậy, nếu hắn có hàn gắn mối quan hệ với cậu, và sau đó muốn ở bên Đỗ Viễn Trí, không phải là dễ như trở bàn tay sao?
"Được, vậy phải cảm ơn Hoàn Sanh, sẵn sàng dành thời gian quý báu, và đưa anh đi dạo."
Nhìn nụ cười gian dối của hắn, khóe miệng Đỗ Hoàn Sanh cong lên, da cậu nổi đầy da gà.
Anh trai của em ơi, anh không biết người em trai thân yêu của anh đã hy sinh nhiều như thế nào vì anh đâu.