Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Thư Đến Làm Tiểu Thiếu Gia Ốm Yếu

Chương 24 Ai LÀ Em Trai Anh, Tôi LÀ Ba Anh

« Chương TrướcChương Tiếp »
Editer ; camuoii

Hai ngày sau, Lạc gia mang theo quà tới thăm.

Lạc phụ tuổi tác lớn hơn Đỗ Uyên vài tuổi, hai người đã mười năm chưa gặp, lần này gặp nhau, khó tránh khỏi lão lệ tung hoành.

“Đỗ lão đệ a, năm đó từ biệt, thật sự là......”

Đỗ Uyên kéo tay ông, thở dài thật sâu.

Hai nhà năm đó là hàng xóm, hai bên gia đình cũng đều có con, quan hệ tự nhiên không tồi.

Lạc gia không phải là người kinh doanh, là nghệ thuật thế gia.

Quanh năm không thấy, bốn vị trưởng bối cũng không có sự ngăn cách nào, gặp nhau vẫn giống như năm đó.

“Chị Lạc, lâu rồi không gặp.”

Tống Ngải lôi kéo tay Lạc mẫu, đem người tới nhìn một lần.

Làm tiểu bối duy nhất ở đây, Đỗ Hoàn Sanh ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh mẹ mình, hai người mẹ đề tài nói chuyện tự nhiên mà phóng tới con cái.

Đỗ Hoàn Sanh bị hai vị ba ba kéo đi chơi cờ, cậu không hiểu cờ, ngồi ở một bên.

Đầu nhẹ nhàng dựa vào tay trái Đỗ Uyên, ngẫu nhiên thèm ăn liền dùng tay lấy một miếng bánh quy ăn, cũng không quên quay đầu đút lão ba nhà mình.

“Đỗ lão đệ, đừng chỉ lo ăn, mau hạ cờ.”

Lạc Khâm nhìn Đỗ Uyên cùng đứa con út, hâm mộ nói không nên lời.

Con lớn ông năm nay đã 30, đang là thời điểm sự nghiệp vội vàng; đứa nhỏ Lạc Niên 22 tuổi, từ nhỏ tính cách đã an tĩnh, sẽ không giống Đỗ Hoàn Sanh hiếu động như vậy.

Đỗ Uyên sang sảng mà cười hai tiếng, vỗ vỗ đầu nhóc con nhà mình nói: “ Con xem bác Lạc đang hâm mộ ba kìa.”

Đỗ Hoàn Sanh cười cười, từ mâm cầm lấy một khối điểm tâm màu trắng gạo, đưa tới trước mặt Lạc Khâm:

“Bác Lạc, bác cũng ăn chút lót bụng đi, cơm chiều còn một hồi nữa.”

Lạc Khâm cầm lấy ăn, tiếng cười hàm chứa hâm mộ: “Đều nói con gái là áo bông nhỏ tri kỷ của ba, tôi thấy đứa con trai này của Đỗ lão đệ, so áo bông nhỏ còn ấm hơn”

Đỗ Hoàn Sanh bị khen đến có chút thẹn thùng, nhìn lão ba nhà mình lè lưỡi.

“Cũng không phải, nó hiện tại chính là tiểu thanh tra trong nhà! Cả ngày nhìn chằm chằm bọn tôi cả nhà đều phải đúng giờ ăn cơm, ngủ sớm dậy sớm, canh cổng tôi và Viễn Trí buổi tối xã giao trước mười hai giờ phải về nhà.”

Đỗ Viễn Trí thời gian này bị Đỗ Hoàn Sanh trông coi thật kĩ, người trẻ tuổi thân thể tốt, hồi phục nhanh.

Chính là bệnh bao tử của Đỗ Uyên đã có từ thời trẻ bây giờ là bệnh cũ, trước đó không lâu còn bị Đỗ Hoàn Sanh bắt gặp ông đang uống thuốc dạ dầy.

Bắt đầu từ ngày đó, Đỗ Hoàn Sanh nghiêm khắc trong chuyện ăn uống của cả nhà, chỉnh luôn thói quen sinh hoạt không quy luật của Đỗ Nguyên Ngải.

Người trong nhà sủng cậu, hơn nữa như vậy cũng tốt cho sức khỏe mọi người.

Lạc Khâm uống ngụm trà, nói giỡn: “Nếu không đem Hoàn Sanh cho tôi nuôi hai ngày thế nào, cho tôi trải nghiệm những ngày ấm áp của tiểu áo bông tri kỷ.”

Đỗ Uyên nhìn con trai, sờ sờ tóc của cậu, sang sảng mà cười to vài tiếng: “Anh nghĩ cũng đừng nghĩ mà cướp con trai tôi.”

Trên bàn cờ Đỗ Uyên bị Lạc Khâm bức đến đường cùng, ván này ông thua.

Đỗ Uyên thua cờ cũng không giận, đối Đỗ Hoàn Sanh nói: “Trà lạnh rồi, con giúp ba ba pha một bình mới.”

Ấm trà đưa tới tay cậu, Đỗ Hoàn Sanh sờ sờ đế ấm trà rõ ràng vẫn là ấm.

Cậu chỉ nghĩ những người yêu thích trà thường chú ý nhiều hơn, cậu không có miệt mài theo đuổi nên không nghĩ nhiều, bưng trà đi vào phòng bếp.

Đỗ Uyên nhìn bóng dáng cậu rời đi, nụ cười chợt tắt, có chút thất thần.

“Đỗ lão đệ đang lo lắng bệnh tim của Hoàn Sanh sao?”

Đỗ Uyên gật đầu, đem việc khoảng thời gian trước Đỗ Hoàn Sanh phát bệnh tim kể ra.

Ông cùng Lạc Khâm tuy rằng ít gặp mặt, nhưng vẫn liên lạc thường xuyên.

Lạc gia ở hải ngoại nhân mạch thực lớn, vẫn luôn ở giúp Đỗ Hoàn Sanh tìm kiếm tim phù hợp.

“Chị, nhiều năm như vậy, thật là phiền toái cho hai người.”

Lạc phu nhân cũng cảm thấy tiếc nuối: “Lão Lạc nhà tôi quen không ít chuyên gia về tim nổi tiếng, bọn họ nói cần phải có một quả tim phù hợp nếu không, không thể làm được.”

Tống Ngải nghe nàng nói như vậy, hốc mắt nháy mắt đỏ: “Nếu không phải trong nước thật sự tìm không thấy, bọn tôi cũng không đặt hi vọng ở nước ngoài.”

Đỗ Hoàn Sanh là bệnh tim bẩm sinh, bệnh mãn tính không cách nào hoàn toàn chữa khỏi, theo tuổi tác của cậu gia tăng, gánh nặng của tim càng lúc càng lớn.

Lần trước té xỉu đưa bệnh viện cấp cứu, người nhà có đưa cậu đi kiểm tra, kết quả không lạc quan lắm, đã có xu hướng sang cấp độ ba.

“Nếu là có thể, tôi sẽ không chút do dự đem ta trái tim mình đổi cho Hoàn Sanh.”

Hai vị phu nhân cũng thể nói chuyện được nữa, hai vị còn lại cũng tiếp tục đánh cờ nữa.

Bốn người nhìn vào trong phòng bếp, Đỗ Hoàn Sanh đi theo bên người Dì học theo pha trà không khỏi thở dài.

Đỗ Hoàn Sanh không biết bọn họ nói chuyện gì, chuyên tâm cùng Dì học pha trà.

Đỗ Hoàn Sanh bên kia pha trà, ngón tay bị nóng một chút, lập tức duỗi tay sờ sờ vành tai để hạ nhiệt.

Mang theo ấm trà quay lại, cậu cảm thấy bầu không khí có chút không đúng lắm.

Đỗ Uyên hốc mắt còn hồng hồng, giống như là vừa khóc.

Ba cậu vẫn cho cậu một ấn tượng tốt, vẫn luôn trầm ổn, trừ bỏ lúc ở nhà, đối với người ngoài vẫn chưa thất thố như vậy bao giờ, đây vẫn là lần đầu tiên.

“Ba, ba làm sao vậy?”

Đỗ Uyên ho nhẹ một tiếng nói: “Vừa rồi ăn điểm tâm bị sặc một chút, không có việc gì.”

Đỗ Hoàn Sanh nghe xong chạy nhanh đi lấy cho ông ly trà, “Vậy ba mau uống một ngụm trà âm.”

Không khí ảm đạm bởi vì Đỗ Hoàn Sanh lại lần nữa trở nên vui vẻ, cậu trong chốc lát chạy tới đút Tống Ngải ăn trái cây, trong chốc lát ở trên bàn cờ giúp Đỗ Uyên qua lại làm nũng.

Một buổi chiều, trong nhà bốn vị trưởng bối đều bị cậu chọc đến vui vẻ. bao nhiêu chuyện không vui lúc này tạm thời bị vứt ở sau đầu.

Thời gian cơm chiều.

Bốn vị trưởng bối được Đỗ Hoàn Sanh an bài rõ ràng, chính mình ở trên bàn cơm bận rộn dọn bát đũa.

Chuông cửa vang lên, Đỗ Hoàn Sanh dọn xong bát đũa, nói với mọi người nói: “Chắc anh đã về, con đi mở cửa.”

Cửa vừa mở ra, nụ cười của cậu liền cứng lại, giơ tay muốn đi ôm anh trai mình cánh tay ở không trung liền ngưng lại.

Lạc Niên thấy cậu không đến một giây liền thay đổi sắc mặt, không khỏi cảm thấy buồn cười.

“Em trai Hoàn Sanh.”

Ai là ngươi em anh, tôi là cha anh!

“Là Lạc Niên, tới vừa lúc mau tới đây ăn cơm.” Tống Ngải đứng lên, nhiệt tình tiếp đón hắn.

Lạc Niên đứng ở cửa chưa tiến vào, cong con mắt nhìn thoáng qua vẻ mặt buồn bực Đỗ Hoàn Sanh.

Đối Tống Ngải làm ra biểu tình khó xử : “Hoàn Sanh, em ấy hình như không quá hoan nghênh cháu, cháu chờ ba mẹ ăn xong lại qua đây đón bọn họ về.”

Đỗ Hoàn Sanh:......

Tôi nói anh đây là đang diễn tuồng phải không?

Tống Ngải nghe thấy lời này của hắn, chạy nhanh tới.

Đứng ở dưới bậc thang nam sinh sắc mặt có chút tái nhợt, tư thế thẳng tắp, như là một cây thà gãy chứ không chịu cong mình.

Ngón tay có chút bất an mà bắt lấy góc áo, một bộ dáng bị người khi dễ lại chỉ có thể ẩn nhẫn ủy khuất không thể làm gì.

Đỗ Hoàn Sanh căm tức nhìn hắn.

Ngươi lại nguy trang lần nữa lão tử xem!!!
« Chương TrướcChương Tiếp »