Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Thư Đến Làm Tiểu Thiếu Gia Ốm Yếu

Chương 23 Vừa Thức Đã Được Nghe Giọng Kỷ Hoài An

« Chương TrướcChương Tiếp »
Editer : camuoii

Lần đầu tiên bị nam nhân lạnh nhạt biểu tình Lạc Niên cứng lại, cũng chỉ có thể thu lại điện thoại, “Được, lần sau gặp rồi nói.”

Đỗ Viễn Trí đỡ người lên xe, vừa nãy còn vẻ mặt uể oải, Đỗ Hoàn Sanh quay đầu nhìn hắn làm mặt quỷ.

Nam nhân thúi, muốn đánh chủ ý lên người anh trai tôi, kiếp sau đi.

Lạc Niên:......

Trên xe, Đỗ Nguyên Ngải ngồi ở ghế phụ đã ngủ rồi.

Hai anh em lên xe sau, Đỗ Viễn Trí kéo Đỗ Hoàn Sanh nhìn từ trên xuống dưới một vòng, hỏi: “Hôm nay có uống thuốc đúng giờ không?”

Đỗ Hoàn Sanh lần đầu tiên nói dối, có chút chột dạ.

“Có.”

Thấy cậu sắc mặt bình thường, Đỗ Viễn Trí báo cho tài xế không cần đi bệnh viện, trực tiếp về nhà.

Lạc Niên xuất hiện, làm Đỗ Hoàn Sanh cảm thấy rất có nguy cơ.

Từ lúc xuyên tới đến nay, cậu đã thay đổi cốt truyện rất nhiều.

Hiệu ứng bươm bướm, rất nhiều cốt truyện đều không có sảy ra, cậu cần phải cảnh giác lên.

“Lần sau đi yến hội, em không cần uống rượu, biết không?”

Đỗ Hoàn Sanh ngoan ngoãn gật đầu, đầu dựa vào vai anh trai: “Anh, có thể không mời người Lạc gia tới nhà ăn cơm không?”

Đỗ Viễn Trí nghi hoặc nói: “Vì sao?”

Anh hậu tri hậu giác, nhìn đứa em trai ngoan ngoãn của mình đối với ai cũng đều là gương mặt tươi cười, quan hệ với dì trong nhà bà bác ngô vô cùng tốt.

Cố tình là Lạc Niên vừa mới xuất hiện, Đỗ Hoàn Sanh liền không cho hắn sắc mặt tốt.

Đỗ Hoàn Sanh nghĩ nghĩ, ngồi dậy, đem bức ảnh mình chụp được trong điện thoại ra: “Lạc Niên cùng Yến Tiêu kia quan hệ không tầm thường, em vữa nãy thấy bọn họ ở bên nhau.”

Tài xế lái xe thật sự rất ổn, Đỗ Hoàn Sanh chậm rãi mở miệng tiếp tục nói: “Ngày đó ở hội sở, hắn cũng ở đây.

Yến Tiêu hắn còn dùng em áp chế Bạch Niệm làʍ t̠ìиɦ nhân, Bạch Niệm không đáp ứng, sau dó hắn lại theo đuổi Bạch Niệm.”

Mấy nhà hào môn ở Kinh đô kết giao với nhau không phải là bí mật gì, Đỗ Hoàn Sanh dứt khoát nói: “Hắn một bên theo đuổi Bạch Niệm, một bên lại cùng Lạc Niên ái muội, em cảm thấy trong lòng không thoải mái.”

Cậu không thể đem chuyện mình biết hết cốt truyện nói cho Đỗ Viễn Trí, nhưng nhắc nhở anh vẫn là tốt nhất.

“Việc của người khác, em quan tâm nhiều vậy để làm gì?” Đỗ Viễn Trí nhéo nhéo chóp mũi cậu.

Đỗ Hoàn Sanh bĩu môi: “Bạch Niệm là bạn của em, gia đình cậu ấy sống cũng không dễ dàng a, em không muốn cậu ấy bị một tên cặn bã phá hủy.”

Mới vừa nói xong, tiếng cười trầm thấp của Đỗ Viễn trí vang lên bên tai.

Đỗ Viễn Trí sờ sờ đầu của cậu nói: “Được, anh về nhà cùng ba mẹ thương lượng một chút. Không cho Lạc Niên tới, bác Lạc và dì Lạc cũng đã mời rồi.”

Đỗ Hoàn Sanh hai tay ôm ngực, trong đầu suy tư một chút về khuôn mặt hòa ái của hai vị trưởng bối, nói: “Vậy được rồi, không mời Lạc Niên là tốt rồi.”

Về đến nhà, Đỗ Hoàn Sanh tắm rửa đem tóc sấy khô sau đó ngồi xếp bằng ở trên giường.

Bạch Niệm nửa giờ trước nhắn tin nói cậu đang về.

[không có khóc, tôi đang đi làm. ( phấn đấu.jpg ) ]

[tôi không thích hắn, cậu yên tâm đi. ]

Đỗ Hoàn Sanh gửi cho cậu cái meme ngủ ngon, nhấn vào khung chat của Kỷ Hoài An.

[Kỷ học trưởng, anh ngủ rồi sao? ]

Tắm rửa xong dạ dày dường như có chút cồn cào, cậu cảm giác chính mình hiện tại có chút nhớ Kỷ Hoài An.

Kỷ Hoài An rất ít đăng gì lên vòng bạn bè, cũng rất ít chủ động nhắn tin cho cậu, lúc đầu Đỗ Hoàn Sanh còn tưởng rằng đối phương không thích cùng cậu nói chuyện phiếm.

Nhưng sau này, cậu dần dần phát hiện, Kỷ Hoài An dùng điện thoại đánh chữ tốc độ vô cùng chậm, đại đa số thời gian, cậu nhận được đều là giọng nói của Kỷ Hoài An gửi đến.

Tối hôm nay cũng vậy, Kỷ Hoài An trả lời cậu bằng giọng nói.

[ không có. ]

Hai chữ Ngắn ngủ, Đỗ Hoàn Sanh si ngốc dường như nghe vài lần.

Thanh âm của Kỷ Hoài An cũng giống như con người anh, ôn nhu như nước, mang theo chút từ tính.

Vừa mới còn khoang chân ngồi, lúc này trực tiếp ngã xuống giường, hai chân vui sướиɠ mà ở không trung đạp hai cái.

Kỳ thật, cậu cùng Kỷ Hoài An không có điểm chung nào.

Bọn họ không chung ngành, thói quen sinh hoạt cũng bất đồng, cho dù là hàng xóm, gặp mặt cũng đều xem duyên phận.

Nhưng Đỗ Hoàn Sanh không chút nào cảm thấy xấu hổ, có cái gì nói cái đó.

[ tôi hôm nay uống chút rượu, hắc hắc. ]

Kỷ Hoài An đem công việc trong tay bỏ qua một bên, thấy hai chữ cuối trong đầu anh đã tưởng tượng ra nét mặt tươi cười của cậu.

[ cho nên tới tìm học trưởng mượn rượu làm càn? ]

Vẫn là tin nhắn giọng nói, Đỗ Hoàn Sanh nghiêng tai nghe, lỗ tai nóng quá.

Cậu ngồi dậy:

[ không có, không có mượn rượu làm càn. ]

Kỷ Hoài An cười rộ lên, trong tầm tay còn cầm ly trà Thiết Quan Âm.

[ khó chịu sao, có đau đầu hay không.]

Tựa hồ nhớ tới cái gì, anh tiếp tục nói.

[ cậu có bệnh tim, tốt nhất không nên uống rượu. ]

[ nếu có thể, kêu người nhà nấu chút canh giải rượu]

[ Hoàn Sanh? ]

[ như thế nào không trả lời? ]

......

Ánh trăng chiếu xuống bức màn bị gió thổi bay một góc, tủ đầu giường trong góc bị ánh đèn vàng chiếu sáng .

Vừa mới còn hứng thú bừng bừng nói chuyện phiếm với anh, lúc này đã ôm điện thoại ngủ rồi.

Ánh sáng mỏng của chiếc điện thoại, chiếu lên chiếc miệng xinh hơi cong cong kia.

Một đêm ngủ ngon.

Buổi sáng 9 giờ, Đỗ Hoàn Sanh mở mắt, người tỉnh, đầu óc còn chưa có tỉnh.

Cậu trở mình, cuối cùng vẫn là lựa chọn đứng dậy đi WC.

Ngồi ở mép giường, thân thể vừa định bước ra khỏi chăn, liền thấy điện thoại cậu vậy mà vẫn còn sáng.

Tóc của hắn hỗn độn, cầm lấy điện thoại tầm mắt dừng lại ở tin mới nhất Kỷ Hoài An gửi .

Thật nhiều, Kỷ Hoài An trước nay chưa gửi cho cậu nhiều tin như vậy.

Click mở giọng nói, thanh âm đối phương vào buổi sáng là đồng hồ báo thức tốt nhất.

Nghe xong mấy tin nhắn, Đỗ Hoàn Sanh cảm thấy thật tốt, thẳng đến nghe được hai giây Kỷ Hoài An kêu tên cậu.

Đỗ Hoàn Sanh dúi đầu vào trong chăn, che lại một nửa mặt, đem loa lại gần tai, lại nghe thêm lần nữa.

Kỷ Hoài An không phải chưa từng kêu tên cậu, lúc anh kêu cậu chỉ là đơn thuần kêu tên.

Trong tin nhắn không có giống nhau, giọng nói ôn nhuận từ tính mang theo chút âm điệu, có loại cảm giác thân mật nói không nên lời.

Sáng tinh mơ, Đỗ Hoàn Sanh bị tiếng gọi “Hoàn Sanh” này của anh kêu đến lỗ tai nóng bừng mặt cũng đỏ.

Cậu nhanh chóng để điện thoại qua một bên, nhắm mắt lại, lại nhẹ nhàng cười ra tiếng tới.

Cậu trở mình, từ trong chăn vươn một cánh tay, đỏ mặt gửi cho anh một tin.

[ Ngại quá, tối hôm qua ngủ quên mất ]

-

Giấc ngủ nướng ngủ đến giữa trưa 12 giờ.

Đỗ Hoàn Sanh ngáp một cái xuống lầu ăn cơm, Tống Ngải thấy cậu xuống, vội vàng buông đồ trong tay hỏi cậu: “Bảo bối, có đau đầu không ?”

Đỗ Hoàn Sanh lắc đầu nói: “Không đau, mẹ, trưa nay ăn gì a?”

Dì đem đồ ăn bưng lên bàn, đều là món cậu thích ăn, Đỗ Hoàn Sanh cầm lấy chiếc đũa bắt đầu gắp.

“Chị về đoàn phim rồi sao?”

Tống Ngải lắc đầu nói: “Chị con say đến lợi hại, còn chưa có tỉnh đâu.”

Đỗ Nguyên Ngải tối hôm qua uống có chút nhiều, hơn nữa cô tửu lượng cũng không tốt, đến bây giờ cũng chưa lên.

Đỗ Hoàn Sanh đi vào phòng bếp cầm cái mâm sạch ra, mỗi món đều để ra một phần.

Tống Ngải nhìn cậu để phần đồ ăn cho chị mình, cùng dì nhìn nhau cười.
« Chương TrướcChương Tiếp »