Editer : camuoii
“Tiểu Yến, đừng làm cậu ta bị thương.”
Thanh âm Ngọt nị vang lên, Yến Tiêu đang phát cuồng bỗng nhiên thả lỏng.
“Tôi đi ngang qua, lại không phải cố ý thấy mấy người ở bên nhau, cậu bắt tôi làm gì?”
Đỗ Hoàn Sanh quay đầu, trừng mắt nhìn hắn nói.
Yến Tiêu cũng không nghĩ tới người nấp đó cư nhiên sẽ là Đỗ Hoàn Sanh.
Nhớ tới cậu cùng Bạch Niệm có quan hệ, liền thấy khó chịu: “Vậy cậu chạy cái gì?”
Đỗ Hoàn Sanh lay đẩy tay hắn ra, khoang tay trước ngực, châm chọc nói:
“Ai biết các người trốn ở chỗ này muốn làm cái gì, ta sợ quấy rầy mấy người không được sao?”
Yến Tiêu lập tức giận mắng: “Cậu nói bừa cái gì.”
Sắc mặt hắn hoảng loạn, nhìn thoáng qua Lạc Niên, “Tôi cùng anh tiểu Lạc thanh thanh bạch bạch, cậu đừng nói bừa.”
Đỗ Hoàn Sanh a một tiếng, trong sạch hay không trong lòng mấy người không biết à?
Người được Yến Tiêu che chở cuối cùng cũng bước ra.
Đây là một người gầy gò, vẻ mặt có chút ốm yếu, mặc một bộ đồ vest được may riêng, ngũ quan tinh xảo, so với Bạch Niên thì có cảm giác quyến rũ hơn một chút..
Bởi vì tuổi lớn hơn cậu, nên trên người khí chất càng thêm thành thục, giống một đóa hoa hồng đỏ nguy hiểm lại ôn nhu.
Đỗ Hoàn Sanh ở trong lòng cảm thán, khó trách Bạch Niệm sẽ bị hắn tính kế, bất luận là diện mạo hay khí chất, này rõ ràng so Bạch Niệm càng có tính mê hoặc hơn.
“Tiểu Yến, vị tiên sinh này là khách, em không cần làm khó cậu ta.”
“Chỉ là, cậu ta nếu là đi ra ngoài nói bậy, anh tiểu Lạc thanh danh của anh......”
Ở trong nước không có mấy người biết về “thành tựu to lớn” của hắn ở nước ngoài.
Vị này mặt ngoài thanh thuần vô hại, trên thực tế thì tình trường là một tay già đời, lưu luyến hoa thơm nhưng không để lá dính thân.
Nào có cái gì là thanh danh tốt, đều là ngụy trang cả thôi.
Ngốc bạch ngọt Bạch Niệm mới là người thuần khiết thật sự
Đỗ Hoàn Sanh cười mỉa: “Còn cần tôi nói? Toàn Kinh Đô ai không biết cậu thích anh ta!”
Yến Tiêu bị lời này chọc trúng ngực, nhất thời nghẹn lời.
Đỗ Hoàn Sanh cười lạnh một tiếng, xoay người rời đi.
“Tiểu Yến, cậu ta là ai?”
Lạc Niên rất biết xem sắc mặt, hắn và Đỗ Hoàn Sanh rõ ràng lần đầu tiên gặp.
Đối phương không phải là loại người khắc nghiệt, chỉ là hắn có thể thấy cậu có ác cảm với mình.
Hắn đối diện mạo của mình rất tự tin, không nói gặp mặt liền thích, ít nhất đều sẽ đối với hắn có hảo cảm.
Nhưng người vừa nãy thoạt nhìn là một thiếu gia kiêu ngạo, hai mắt trong suốt, tựa hồ đã nhìn thấu hắn.
Đối mặt với hắn, Yến Tiêu vừa rồi khí thế kiêu ngạo tức khắc biến mất: “Là Đỗ tiểu thiếu gia, Đỗ Hoàn Sanh.”
Lạc Niên đôi mắt híp lại, Đỗ gia.
Hắn khi còn nhỏ và Đỗ đại thiếu gia có quan hệ khá tốt, cũng không biết hiện tại đối phương có người yêu không.
Đỗ Hoàn Sanh lạc đường nửa ngày rốt cuộc cũng về tới đại sảnh, giờ phút này cậu không biết Lạc Niên đã đánh chủ ý lên người anh trai mình, khô lưỡi khô mà tìm nước uống.
Cậu uống xong nước, Đỗ Viễn Trí mang theo cậu đi gặp ba mẹ Lạc Niên.
“Viễn Trí, đã lớn như vậy rồi.”
Ba Lạc mẹ Lạc đều là người thoạt nhìn rất có hàm dưỡng, đối mặt với vãn bối thập phần yêu thích.
Đỗ Hoàn Sanh ngoan ngoãn đi theo sau anh chị cùng hai vị trưởng bối chào hỏi.
“Chào chú Lạc , chào dì Lạc.”
Cậu lớn lên ngoan, có một đôi mắt to có thể nói dường như ở nước ngoài nhìn trẻ con tóc vàng mắt xanh quen rồi nhất thời nhìn thấy một thiếu niên Hoa Quốc ngoan ngoãn tuấn tú không biết có bao nhiêu thích.
“ngoan, lại đây chú nhìn xem.” Ba Lạc nhìn cậu cười vẫy tay.
Đỗ Hoàn Sanh nhìn anh mình, thấy ánh mắt của anh trai, lúc này mới đến gần.
Mẹ Lạc tính cách nhiệt tình, lôi kéo tay cậu nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay cậu.
“Con đã lớn như vậy rồi, hai nhà chúng ta trước kia còn là hàng xóm, khi con còn nhỏ dì từng bế con.”
Bởi vì đối phương là cha mẹ Lạc Niên, Đỗ Hoàn Sanh kỳ thật đối với bọn họ cũng không có mấy nhiệt tình.
Nhưng cậu vẫn luôn là người hiểu lễ nghĩa, rất phối hợp cùng hai vị trưởng bối nói chuyện.
Lạc Niên đi tới cửa, từ bên trong vọng ra tiếng cười, có thể đoán ra, ba mẹ mình, lúc này đang rất vui vẻ.
Hắn không gõ cửa liền đi vào, mọi người nhìn thấy hắn, trên mặt tươi cười có chút sửng sốt.
Đỗ Hoàn Sanh thực tự giác mà đứng dậy đi qua chỗ anh mình.
“Tiểu nhị, đây là con trai út của bác Đỗ, mau tới chào hỏi.”
Đỗ Hoàn Sanh nghe thấy cái xưng hô này, thiếu chút nữa không nhịn được cười ra tiếng, hàm răng đều phải cắn mới không cười ra tiếng.
Cậu nhấp môi, gương mặt trừ cái má lúm đồng tiền ra giống nhau hố nhỏ.
Sau lưng bị anh trai vỗ nhẹ một cái, Đỗ Hoàn Sanh ho nhẹ một tiếng, nhìn Lạc Niên cười cười.
Việc hai người vừa mới gặp ở phía sau hoa viên đều không nói ra, ở trước mặt hai vị trưởng bối sắm vai “Huynh hữu đệ cung”.
Hai vị trưởng bối Đỗ gia hôm nay có việc không tới, lúc gần về, ông Lạc phụ bà Lạc đích thân tiễn họ đến cửa.
Đỗ Viễn Trí rất có phong thái con trưởng thuật lại lời mời ba mẹ mình : “Ba mẹ cháu vẫn luôn nhớ đến hai người, vài hôm nữa nhà cháu có bữa tiệc nhỏ, đến lúc đó cháu hy vọng chú và dì có thể đến.”
Ông Lạc bà Lạc lập tức đáp ứng rồi vào trong.
Lạc Niên đặt tay trên vai bà Lạc: “Ba mẹ, buổi tối gió lớn, hai ngươi đi vào trước đi, con đưa Viễn Trí.”
Đỗ Hoàn Sanh vòng qua cửa xe, liền nghe thấy hắn nói như vậy.
nghe hắn gọi một tiếng “Viễn Trí” sợ tới mức giật mình một cái.
Đỗ tiểu thiếu gia từ lúc xuyên qua tới nay đều rất mẫn cảm, bất luận là câu gì, đều không thể tránh được lọt vào tai cậu.
“Chị, cậu ta sao lại thế này, hai chúng ta còn ở đây, cậu ta thế nào mà chỉ nói tới anh.”
Tiểu thiếu gia sắc mặt hơi ngưng, lôi kéo Đỗ Nguyên Ngải hỏi.
Đỗ Nguyên Ngải đêm nay uống hơi nhiều, nàng ở giới giải trí lâu rồi, những lời này đã nghe qua quá nhiều.
Bất quá anh cô ở trong giới là người thành công, tuổi trẻ, đẹp trai, tính cách trầm ổn.
“Anh ấy tuổi cũng không nhỏ, cùng người khác tiếp xúc cũng không có gì lạ.” Đỗ Nguyên Ngải uống rượu xong, có chút đau đầu mà xoa xoa ấn đường.
“Không được!”
Đỗ Hoàn Sanh lập tức nhảy xuống xe, đứng ở bên cạnh anh cậu, giống như hoàng tử nhỏ canh giữ bên cạnh anh trai mình.
Đỗ Viễn Trí chỉ cảm thấy đêm nay em trai đặc biệt dính người, anh đem hết những hành động này quy về do cậu không quen ở nơi xa lạ.
“Viễn Trí, tôi có thể thêm phương thức liên lạc với anh không?”
Đỗ Viễn Trí sờ sờ điện thoại, Đỗ Hoàn Sanh lấy tay che ngực mình, một bên lẩm bẩm: “Anh, em có chút không thoải mái.”
Lực chú ý của Đỗ Viễn Trí đã bị em trai mình chiếm hết, vội vàng ôm chặt người kia, nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, thì thầm: "Anh đã bảo em không được uống rượu rồi mà em vẫn không nghe lời."
Đỗ Hoàn Sanh cười tươi lên, ánh mắt mê ly, thật sự giống như là say: “Em sai rồi anh, chúng ta mau về nhà đi, thật là khó chịu.”
Đỗ Viễn Trí sờ sờ trán cậu, từ phía sau đỡ cậu :“Ngại quá, em trai tôi thân thể không thoải mái, tôi dẫn nó về trước.”