Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Thư Đến Làm Tiểu Thiếu Gia Ốm Yếu

Chương 20 Nghỉ Hè

« Chương TrướcChương Tiếp »
Editer : camuoii

Đỗ Hoàn Sanh là người duy nhất từ lúc bắt đầu tới giờ luôn đối tốt với cậu.

Cậu không có chút ghét bỏ nào, đem cái áo khoác sạch của mình khoác lên cho cậu, Bạch Niệm cũng đã đem cậu coi là người bạn tốt nhất.

“Tôi chỉ là cảm thấy anh ta có lẽ không có xấu như vậy……”

Mặc kệ thế nào, yến tiêu giúp Bạch Niệm giải quyết những chuyện đó cũng là sự thật.

“Hắn ta hiện tại chẳng qua là cảm thấy cậu cùng những người khác không giống nhau, nên mới ở trên người bỏ chút tâm tư”

Đỗ Hoàn Sanh nhìn vào mắt cậu, trực tiếp chọc thủng ý đồ của Yến Tiêu, “Chỉ có khi hao chút tâm tư để đạt được, mới có thể có vẻ thành tựu.”

“Hắn cái loại người đó, thích cảm giác truy đuổi con mồi, hưởng thụ quá trình chinh phục.”

Bạch Niệm nghe đến da đầu tê dại, hai mắt có chút mê mang mà nhìn về phía Đỗ Hoàn Sanh.

“Anh ta......”

Đây là cốt truyện tiểu thuyết phát triển, là số mệnh đã định sẵn, cậu cùng Yến Tiêu nhất định phải sinh ra yêu hận tình thù, cậu bị ngược đến chết đi sống lại cũng sẽ tha thứ hắn, cuối cùng vẫn sẽ lựa chọn cùng hắn ta ở bên nhau......

Bạch Niệm tay bị Đỗ Hoàn Sanh bắt được: “Bạch Niệm, tôi hy vọng cậu có thể sống thật tốt.”

“Tôi sẽ không hại cậu, Yến Tiêu thật sự không phải người xứng với cậu!”

Còn có Kỷ Hoài An, nếu Bạch Niệm cùng Yến Tiêu không có ở bên nhau, như vậy Kỷ Hoài An cũng sẽ không làm chất xúc tác tình cảm cho hai người.

Sau khi nhiệm vụ hoàn thành, bị lòng dạ hiểm độc của tác giả cho một cái kết qua loa để kết thúc.

“Tôi nghe cậu, Hoàn sanh, tôi sẽ không cùng anh ta ở bên nhau. Anh ta ngày hôm qua muốn cùng tôi ra ngoài, tôi không có đồng ý.”

Có Bạch Niệm bảo đảm, Đỗ Hoàn Sanh tạm thời đem sự tình vứt bỏ, cơm nước xong sau, cậu ngồi cùng Bạch Niệm.

“Yến Tiêu có thể giúp cậu, tôi cũng có thể, cậu nếu là thiếu tiền, có thể tìm tôi.”

Cậu mới vừa nói xong, Bạch Niệm liền làm ra bộ dạng muốn cự tuyệt.

Đỗ Hoàn Sanh đánh gãy ý cậu: “Coi như là tôi cho cậu mượn, chờ cậu tốt nghiệp, kiếm nhiều tiền thì trả cho tôi cả lãi.”

Bạch Niệm không có trả lời.

Cơm nước xong, Đỗ Hoàn Sanh gọi tài xế lái xe đến đón bọn họ.

Cậu gọi tài xế đến đưa Bạch Niệm về cùng luôn, xe đi xuyên qua khu náo nhiệt, vòng vài cái giao lộ.

Cuối cùng dùng lại ở một khu dân cư cũ.

Đỗ Hoàn Sanh nhìn bóng dáng gầy ốm của Bạch Niệm dần khuất dưới ánh trăng sắc mặt hơi trầm xuống.

Cậu lộ ra biểu cảm trước giờ chưa có, tài xế hỏi: “Tiểu thiếu gia cậu cãi nhau với bạn sao?”

Đỗ Hoàn Sanh ngẩng đầu, đôi mắt nhìn vào kính chiếu hậu nhìn thẳng tài xế, biểu tình buồn rầu: “Chú Ngô, chú nói xem là sa vào vui sướиɠ nhất thời quang trọng, hay là an ổn lâu dài quan trọng hơn?”

Chú Ngô là người có kinh nghiệm, nghe thiếu gia vừa tròn hai mươi tuổi nói đến một chủ đề sâu xa như vậy, đầu tiên là cười mấy tiếng, sau đó mới nói ra quan điểm của mình.

“Chuyện của tương lai không ai nói trước được, có người lựa chọn hưởng thụ bây giờ cũng không có gì là không tốt. Người trẻ tuổi ai mà không một lần sai lầm chứ?”

Đỗ Hoàn Sanh trong lòng lộp bộp một cái.

Nhìn về phía ngoài cửa sổ, lẩm bẩm nói: “Đúng vậy, chuyện tương lai, ai mà đoán trước được?”

Nhưng cậu biết, cậu biết Bạch Niệm ở đoạn cảm tình này vẫn luôn bị lừa gạt, còn bị xem là thế thân, ngược tâm ngược thân.

Giờ phút này, cậu bỗng nhiên cảm thấy cả người vô lực.

Chính mình bận rộn như vậy, Yến Tiểu ở sau lưng chỉ làm ra động tác nhỏ liền dễ như trở bàn tay làm cho Bạch Niệm động tâm.

Chú Ngô đưa cậu tới dưới chung cư.

Mở khóa cửa vào, Đỗ Hoàn Sanh ngồi xổm ở huyền quan đổi giày.

Leng keng một tiếng.

Cậu đứng lên, xuyên thấu qua mắt mèo nhìn ra ngoài.

Kỷ Hoài An ăn mặc chỉnh tề đứng ở cửa, tựa hồ như là biết mình đang nhìn anh.

Đối phương nhẹ nhàng cong khóe miệng, cho dù thoạt nhìn hơi mệt mỏi, nhưng Kỷ Hoài An vẫn có khí chất đó.

Anh là một người tốt như vậy, làm sao có thể chết thảm như vậy chứ?

Đỗ Hoàn Sanh đặt tay lên chốt cửa và ấn mạnh.

Cậu nói chính mình:

Còn không phải chỉ là Yến Tiêu thôi sao, cái gì mà cốt truyện đã định chứ, cậu cứ không tin đó.

Lạch cạch.

Cửa mở.

Cậu chính là muốn cho làm cho Yến Tiêu, cách Kỷ Hoài An cùng với Bạch Niệm càng xa càng tốt!

“Kỷ học trưởng!”

Người trước mặt tuy rằng đang cười, nhưng Kỷ Hoài An lại có thể liếc nhìn một cái có thể nhận ra cậu kì quái.

“Cậu mới vừa về nhà sao?”

Đỗ Hoàn Sanh giày mới cởi được một nửa.

“Ân, hôm nay là ngày học cuối, tôi với Bạch Niệm cùng đi ăn cơm.”

Kỷ Hoài An đem đồ trong tay đưa cho cậu, nói: “Dưới lầu công ty có tiệm cà phê mới mở, mời cậu uống.”

Đỗ Hoàn Sanh cầm lấy ly cà phê, còn nóng hầm hập, hơi cúi đầu, là có thể ngửi thấy một cổ hương vị chocolate ngọt lịm.

“Ca cao nóng?”

Kỷ Hoài An gật đầu: “Món nhiều người thích nhất Tiệm, cậu thử xem.”

Trong khoảng thời gian này Kỷ Hoài An luôn thích mua cho cậu đồ uống nóng, hiện tại vẫn là mùa hè, kỳ thật có rất ít người sẽ uống đồ nóng.

Cậu ngửa đầu uống một ngụm, nồng đậm mùi vị chocolate ở khoang miệng.

“Thật ngon.”

Kỷ Hoài An nói: “Cậu thích là được.”

Đưa đồ xong, Kỷ Hoài An nhấc chân về nhà.

“Học trưởng từ từ.”

Kỷ Hoài An nghi hoặc quay đầu lại, liền thấy Đỗ Hoàn Sanh dẫm lên cởi giày chạy đi vào, ở ngăn tủ phòng khách lấy ra một hộp lá trà ôm ra: “Cho anh.”

Là một hộp Thiết Quan Âm.

Cậu còn nhớ Kỷ Hoài An thích uống trà, lần trước nói về nhà lấy một hộp cho anh không phải nói giỡn.

Kỷ Hoài An cúi đầu nhìn vào nhãn hiệu bật cười nói: “Quá quý giá, một ly ca cao nóng sao mà đủ .”

Đỗ Hoàn Sanh gãi gãi đầu mình, khóe miệng nhẹ nhàng gợi lên: “Không sao, anh lần sau lại mua một ly cho tôi là tốt rồi.”

Có thể đặt trong tủ chứa trà của Đỗ Uyên nhất định đều là giá trị xa xỉ.

Kỷ Hoài An không từ chối tách trà của cậu, trong lòng nghĩ lần sau sẽ đến thăm Đỗ lão gia, cũng không thể lấy trà không.

Ngày hôm sau, Đỗ Viễn Trí đến đón cậu về nhà.

Hiếm khi có nào mà cậu ngủ đến khi tự tỉnh, Đỗ Hoàn Sanh gọi thế nào cũng không tỉnh. Đỗ Viễn trí nhìn thấy em trai ngoan ngoãn ngủ, liền kéo rèm cửa sổ, đẩy cửa sổ ra, tiện tay thu thập quần áo Đỗ Hoàn Sanh tùy tiện vứt sang một bên, bỏ vào máy giặt..

Đỗ Hoàn Sanh tỉnh lại vẫn còn buồn ngủ, thấy anh trai mình mặc vest, ngồi xổm trên mặt đất dọn quần áo bỏ vào trong vali.

Rốt cuộc cậu có tài đức gì, lại có thể có một người anh trai tốt như vậy.

Đỗ Hoàn Sanh cảm động đến rơi nước mắt, thiếu chút nữa khóc.

Ăn sáng xong, Đỗ Viễn Trí một tay kéo theo hành lý, một cái tay khác bị em trai ôm.

Đầu nhỏ xù xù còn cọ cọ trên tay anh, Đỗ Viễn trí bất đắc dĩ cười.

Đỗ Hoàn Sanh mở ra những ngày tháng nghỉ hè vui sướиɠ, mỗi ngày ngủ đến tự tỉnh liền có đồ ăn.

Còn có mẹ ôn nhu dạy cậu vẽ tranh, chị gái sợ cậu nhàm chán, thường thường còn từ đoàn phim gấp trở về chơi với cậu.

Tóm lại, Đỗ Hoàn Sanh lúc nào bên cạnh cũng có người bồi cậu, ngày qua ngày đều phải gọi là tuyệt.

Buổi tối khi ăn cơm, Đỗ Uyên ở trên bàn cơm nói đến một sự kiện: “Lạc gia gửi thư mời tới, nói là cả nhà chúng ta cùng tham gia.”

Đỗ Viễn trí gật gật đầu nói: “Chú Lạc với cô Lạc là người hiền lành, khi còn nhỏ con cùng Nguyên Ngải còn thường xuyên đi nhà họ cọ cơm.”

Đỗ Hoàn Sanh mờ mịt: Nhân vật mới......

“Họ mới vừa từ nước ngoài trở về, con mang Sanh Sanh cùng đi gặp bọn họ.”

Đỗ Hoàn Sanh chớp mắt, loại yến hội hào môn này, vừa nghe chính là Tu La tràng, cậu thật sự không quá muốn đi.

Những ngày tháng làm cá mặn hạnh phúc, liền phải kết thúc sao?

Vì để ngừa vạn nhất, cậu ăn cơm xong liền về phòng gọi cho tiểu bách khoa ngồi cùng bàn tiểu Trương.
« Chương TrướcChương Tiếp »