Editer : camuoii
Cậu nỗ lực như vậy, còn vào cả phòng cấp cứu.
Nhất định không thể để cho Bạch Niệm và Kỷ Hoài An giẫm lên vết xe đổ, trở lại kết cục thảm thiết não yêu đương.
“Tôi đã không sao rồi, chỉ cần uống thuốc đúng hạn liền tốt.”
Đối với chuyện bản thân có bệnh tim này cậu tiếp thu rất nhanh không hề oán trách.
Xuyên thư qua đây, cậu được người nhà cưng chiều cùng với đời này tiền sài không hết.
Cậu đã thấy đủ, trên thế giới nào có chuyện không làm mà hưởng.
Bệnh tim tuy rằng khó trị, nhưng cũng may Đỗ gia luôn giúp cậu nghĩ cách, chính mình chỉ cần ngoan ngoãn uống thuốc, mỗi ngày vui vui vẻ vẻ là tốt rồi.
Sống lâu một ngày là tốt rồi.
Bây giờ không còn sớm, Kỷ Hoài An ở cửa nhìn cậu ,xoay người trở lại phòng khách.
Anh cầm lấy cái muỗng trên bàn, một ngụm một ngụm ăn hết quả dưa Đỗ Hoàn Sanh không ăn hết.
*****
Chuông báo thức vang lên, Đỗ Hoàn Sanh sức sống tràn đầy đá văng chăn ra, sau đó bò dậy đi phòng vệ sinh rửa mặt.
Thay quần áo, lại dựa theo lời Tống Ngải dặn dò, trong cặp lấy áo khoác mặc vào vui vui vẻ vẻ đi học đi.
Vẫn là tiệm bánh bao kia, Đỗ Hoàn Sanh nói với chủ tiệm : “Hai cái bánh bao, một quả trứng luộc nước trà.”
“Được.”
Khác với những người khác vì thức sớm đi học mà bộ dáng như mất hồn, Đỗ Hoàn Sanh sức sống tràn đầy, gương mặt tươi cười trắng nõn.
Nhìn xem, đây mới là bộ dáng người trẻ tuổi nên có.
Có nhiều tinh thần phấn chấn a.
“Bạn học, mấy ngày nay không thấy tới.”
Đỗ Hoàn Sanh khóe miệng cười cười, tiệm bánh bao này lúc trước cậu thường xuyên ghé mua.
Tiệm bánh bao mới khai trương nên chủ tiệm vẫn nhớ cậu
“Mấy ngày nay xin nghỉ, không có đi học.”
Chủ quán là một người phụ nữ trung niên, thích người có diện mạo ngoan ngoãn : “Sao lại xin nghỉ, có theo kịp việc học không.”
Đỗ Hoàn Sanh cười cười, cũng cùng bà trò chuyện : “Mấy ngày hôm trước bị bệnh.”
Chủ tiệm nhìn thấy cậu thân thể gầy yếu, hào phóng mà tặng thêm cho cậu một cái bánh bao thịt: “Cậu mới khỏe lại sao mà ăn bánh bao đậu nguyễn được, tới, a di cho cậu thêm một cái bánh bao thịt.”
Đỗ Hoàn Sanh a một tiếng, nhân vật trong tiểu thuyết đều thân thiện như vậy sao?
Cứ việc không hiểu sao chủ tiệm cho cậu thêm một bánh bao thịt, Đỗ Hoàn Sanh lúc trả tiền vẫn trả luôn phần bánh bao thịt.
Cầm bánh bao vừa đi vừa ăn, Đỗ Hoàn Sanh gọi điện thoại cho Bạch Niệm.
“Bạch Niệm, cậu đang ở đâu?”
Bạch Niệm sáng nay không có tiết học, hiện tại đang làm thêm ở một tiệm cà phê gần trường.
Nhìn hướng dẫn chỉ đường, cách Bạch Niệm một trăm mét, Đỗ Hoàn Sanh liền vòng qua đi tìm cậu.
“Cậu không ăn sáng sao.”
Bạch Niệm đứng ở cửa quán cà phê hốc mắt nhìn thấy đối phương đưa bánh bao nóng hổi qua.
“Cậu nhớ rõ ăn a, tôi phải chạy nhanh đi học!”
Bạch Niệm chưa tới kịp nói cảm ơn, đối phương đã cõng cặp sách chạy xa.
Giống như là tiện đường ghé qua, đơn thuần chỉ là vì đưa cậu một cái bánh bao thịt.
Cậu há miệng thở dốc, cắn một ngụm bánh bao trong miệng tức khắc bị mùi thịt lấp đầy.
Tiết đầu tiên kết thúc, Đỗ Hoàn Sanh thoát lực nằm trên bàn.
Còn cái gì có thể so với học tiết đầu chứ?
Lúc này mới vào tiết, cậu cũng đã chịu không nổi.
Tiểu Trương Ngồi cùng bàn vô cùng tri kỷ giúp cậu kéo mấy người xung quanh đi cho cậu một nơi yên tĩnh để nghỉ ngơi.
“Nghe nói, hai ngày trước có mấy người khoa tài chính bị đuổi học rồi!”
“Tại sao vậy, Kinh Đại không có tiền lệ đuổi học bao giờ.”
“Không biết, hình như là làm trái với nội quy trường.”
Từng đợt nghị luận vang lên trong lớp học yên tĩnh, ngay sau đó, diễn đàn Kinh Đại có một chủ đề bùng nổ.
“Này không phải Yến Tiêu cùng với vương kỳ khoa tài chính sao?”
“Tôi thao, trong video là chỗ nào thế chướng khí mù mịt.”
“Dù sao thoạt nhìn không giống như là chỗ đứng đắn địa......”
“Ngọa tào tôi hoài nghi mấy người này không phải là làm chuyện phi pháp, sau đó bị bắt mới bị đuổi học chứ?”
“Tôi ném, không có khả năng Yến Tiêu cũng đi”
“trời ơi, có thêm một video, không ai nghĩ tới chuyện là như thế nào?”
Đỗ Hoàn Sanh xoa xoa đôi mắt, chậm rì rì từ trên bàn bò dậy, cắn ống hút uống một ngụm nước.
Không khí trên diễn đàn lại bắt đầu.
Cậu lấy điện thoại ra, trước tiên vào diễn đàn Kinh Đại xem.
Vừa vào đã bắn đến một tin tức.
Vương gia hai ngày trước đã tuyên bố phá sản, mà hôm nay tin tức đưa thêm, Vương gia từ biệt thư khu người giàu dọn đi.
Có truyền thông suy đoán, Vương gia rất có khả năng sẽ dời vương thị về nơi khác và gây dựng lại.
Đỗ Hoàn Sanh nhớ tới anh trai bá tổng nói, nghĩ thầm: Vương gia mặc kệ đi nơi nào, đều không thể Đông Sơn tái khởi.
Anh cậu làm việc sát phạt quyết đoán, sao có thể cho người khác có cơ hội xoay lại.
Cậu bây giờ nghĩ đến việc anh trai làm vì cậu, cậu nhớ tới, mấy người kia ỷ vào gia thế trong nhà cùng với quan hệ với Yến Tiêu, mà luôn khi dễ Bạch Niệm.
Bởi vì video tin nóng, hoàn cảnh Yến Tiêu bất ngờ thay đổi .
Đỗ Hoàn Sanh lập tức đăng nhập tài khoản, bắt đầu hóa thân anh hùng bàn phím.
[ Yến Tiêu ở hiện trường, bọn họ đều là khách quen của cái hội sở kia, bên trong không riêng gì ca hát uống rượu, còn cung cấp cái loại này phục vụ…., mấy người tự hiểu đi! ]
[ tôi nếu nói láo ra cửa bị xe đâm chết, nhân phẩm Yến Tiêu như vậy thật sự không cần mấy người nói giúp, tự mình đi lau mắt nhìn rõ, đừng bị vẻ bề ngoài của hắn che mắt!!! ]
[ tôi nói, loại nam nhân dơ bẩn này có cái gì mà tâng bốc. nhìn Kỷ Hoài An không phải đẹp hơn sao? ]
Dù vậy, Yến Tiêu vẫn có rất nhiều người thanh minh thay hắn, video không quá rõ ràng, căn cứ thân hình cũng không thể khẳng định người đó là Yến Tiêu.
Hơn nữa hắn toàn bộ quá trình xác thật chỉ là ngồi ở trong một góc ôm cái một người uống rượu, cái gì cũng không có làm.
Đỗ Hoàn Sanh:......
Muốn hắc vai chính thật đúng là khó.
Chuyện này là muốn cho Bạch Niệm biết, thừa dịp hiện tại có người cùng cậu cùng nhau mắng Yến Tiêu, cậu muốn cho Bạch Niệm ấn tượng xấu đối hắn.
Tốt nhất đem chuyện cứu cậu ở cửa quán bar chém rớt đi.
Đỗ Hoàn Sanh sức chiến đấu mạnh mẽ, giống cái anh hùng bàn phím thực thụ, ở diễn đàn viết mấy cái bình luận “Nhục mạ” Yến Tiêu, ngón tay chọc đến mức đau mới dừng lại tới.
Tan học cậu không đi đường cũ về, mà là chạy tới chỗ làm của Bạch Niệm.
Còn chưa đến phiên Bạch Niệm nghỉ ngơi, Đỗ tiểu thiếu gia gọi một cái Tiramisu cùng một ly Latte, lúc tính tiền liên tục nháy mắt ra hiệu cho Bạch Niệm.
Bạch Niệm nhìn cậu chớp chớp mắt, cậu tìm vị trí ngồi xong.
Thật mau, Bạch Niệm bưng bánh kem cùng cà phê ra tìm cậu.
“Bạch Niệm, cậu mau vào diễn đàn trường chúng ta nhìn xem, có người đưa tin nóng mấy người Yến Tiêu bọn họ ở hội sở làm loại chuyện kia.” Đỗ Hoàn Sanh ở một bên xúi giục cậu.
Nghe thấy tên Yến Tiêu Bạch Niệm đồng tử co rụt lại, người nọ dùng giọng nói trầm thấp mê hoặc bên tai cậu.
Tuy rằng ngày đó Yến Tiêu đến cuối cùng cũng không có giúp cậu, chính là......
“Cậu ngẩn người làm gì vậy?”
Bạch Niệm lắc đầu, nói: “Yến Tiêu không có tham dự vào chuyện đó, tôi ngày đó ở bên trong thấy.”
Đỗ Hoàn Sanh cắn răng, hận sắt không thành thép: “Lúc đó rất nhiều người, cậu bị bọn họ sỉ nhục lúc đó chỉ có một mình cậu đơn độc chống lại, hắn chỉ giương mắt lên nhìn mà không giúp cậu!”
Bạch Niệm cắn môi, nội tâm rối rắm.
Lý trí nói cho cậu, Hoàn Sanh nói đều là đúng.
Nhưng chỉ cần nhớ tới đêm mưa ngày đó, cứu cậu, hơn nữa đem áo khoác của mình cởi ra đắp lên người cậu, cậu liền......