- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Xuyên Không
- Xuyên Thư Đến Làm Tiểu Thiếu Gia Ốm Yếu
- Chương 17 Qua Nhà Kỷ Hoài An
Xuyên Thư Đến Làm Tiểu Thiếu Gia Ốm Yếu
Chương 17 Qua Nhà Kỷ Hoài An
Editer : camuoii
Đỗ Viễn biết xin nghỉ cho cậu, Đỗ Hoàn Sanh ở trong nhà an ổn nghỉ ngơi hai ngày.
Đỗ nguyên ngải với cậu đặc biệt có nhiều chuyện để nói, không có việc gì liền nói những tin trong giới giải trí cho cậu nghe.
Buổi chiều, bác Ngô tài xế đúng giờ đem xe chạy đến cửa biệt thự Đỗ gia.
Đỗ Hoàn Sanh ngày mai buổi sáng có tiết sớm, hôm nay phải về chung cư.
Đỗ nguyên ngải nhìn em trai không tình nguyện thu dọn đồ đạc, không nhịn được cười : “Nếu thật sự không muốn đi học, chị đi nói với anh cho nhọc nghỉ thêm mấy ngày.”
Đỗ Hoàn Sanh đời trước luôn khẩn trương, một phút một giây đều không muốn trì hoãn, cậu luôn dụng tâm vào việc học.
Khi đó cậu không có chỗ dựa, luôn tự dựa vào thực lực của bản thân.
Chỉ có đứng ở chỗ cao, đem việc học nghiền ngẫm ghi tạc trong đầu cậu mới có cảm giác an toàn.
Mà hiện tại, cậu có người nhà yêu cậu, cậu tin mặc kệ chính mình có phế bao nhiêu, đều có Đỗ gia giúp cậu lo liệu.
Ai lại nghĩ không muốn làm một tiểu thiếu gia không lo không nghĩ ăn chơi trác tán, chỉ là chính cậu lại không muốn như vậy.
“Em chính là một người yêu học tập, đã gấp đến không chờ nổi phải đến trường liền.”
Bác Ngô ở dưới lầu giúp cậu đem hành lý để vào xe.
Đỗ Hoàn Sanh xoay người vào phòng bếp, hai phút sau, cậu đem theo một cái túi giữ ấm ra.
Đây là ngày hôm qua dì đầu bếp Đỗ gia nấu cho cậu.
Hiện tại thời tiết nóng, Tống Ngải mùa hè giảm cân, ăn không vô thứ gì, dì liền làm mấy món đồ chua, cũng có thể ăn với cơm.
Dì thấy Đỗ Hoàn Sanh cũng thích ăn, liền nhiều làm thêm cho cậu mang về chung cư ăn.
Dì chuẩn bị cho cậu hai phần, một là cho Kỷ Hoài An.
Cũng không biết đối phương ăn quen hay không.
Xe chạy đến dưới lầu chung cư, Đỗ Hoàn Sanh từ chối bác Ngô giúp đem đồ lên nhà.
Tự mình kéo vali đồ, trong tay ôm theo đồ chua lên nhà.
Cậu đem đồ chua bỏ vào tủ lạnh, sắp xếp lại quần áo một chút.
Xong xuôi mọi thứ trời đã tối, Đỗ Hoàn Sanh click mở Weixin, nhắn tin hỏi anh có nhà không.
Kỷ Hoài An cách vài phút mới trả lời cậu, nói là vừa đến dưới lầu.
Đỗ Hoàn Sanh dẫm lên dép lê, chạy vào phòng bếp đem hộp đồ chua lấy ra, dùng khăn sạch lau qua bên ngoài hộp.
Ôm hộp đồ chua đi ra cửa.
Kỷ Hoài An như thế nào cũng không nghĩ tới, mình vừa đi đến cửa liền thấy Đỗ Hoàn Sanh ngồi ở chiếc ghế ngoài cửa đợi anh.
Khuôn mặt đỏ bừng đôi mắt to như chứa cả hồ nước trong veo.
Cậu mặc một thân đồ yếm, đôi chân thẳng tắp mảnh khảnh.
Đỗ Hoàn Sanh hẳn là bị hơi nóng hun, tay không quá thành thật mà gãi gãi.
Làn da cậu rất trắng, chỗ da vừa gãi lập tức liền đỏ lên.
Kỷ Hoài An liền cứ như vậy đứng ở chỗ đó nhìn cậu, mãi cho đến Đỗ Hoàn Sanh ngẩn đầu lên kêu anh: “Kỷ học trưởng, anh về rồi!”
Kỷ Hoài An ừ một tiếng, cong lưng, ngón tay ở tràn giúp cậu nhẹ nhàng lau mồ hôi.
Đỗ Hoàn Sanh ngượng ngùng mà nói: “Tôi nghĩ anh sắp về đến liền ra đợi ai biết được hành lang lại nóng như vậy.”
Mở cửa ra, Kỷ Hoài An đưa Đỗ Hoàn Sanh vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Kỷ Hoài An vừa mở điều hòa, một lát sau, gió lạnh truyền ra, Đỗ Hoàn Sanh sống lại.
Trong tay cậu cầm cái khăn lông Kỷ Hoài An vừa mới đưa cho, màu trắng, góc phải bên dưới có thêu một cái mũ nhỏ.
Khăn lông mềm mại, lau trên mặt cực thoải mái.
Rửa mặt xong, Đỗ Hoàn Sanh đã không nóng như lúc nãy.
Cậu đem hộp đồ chua để trên bàn, “Kỷ học trưởng, đây là dì trong nhà tôi tự tay làm đồ chua, tôi cảm thấy ăn khá ngon, liền lấy một hộp cho anh nếm thử.”
Kỷ Hoài An đứng đối diện, nhìn chằm chằm cậu đem hộp đồ chua mở ra đưa đến trước mặt anh.
Không cần Đỗ Hoàn Sanh nói thêm gì, Kỷ Hoài An đã đi lên ngửi ngửi thử.
“mùi vị không tồi.” biểu tình cậu khẽ nhúc nhích, khen một câu.
Ngay sau đó, anh liền thấy Đỗ Hoàn Sanh lộ ra một biểu tình đắc ý.
“Tôi còn sợ anh không thích ăn, dì trong nhà có nói có một số người ăn không quen đồ chua.”
Kỷ Hoài An đối với đồ ăn yêu cầu không cao, có thể no bụng là được.
Nhưng mỗi khi thấy Đỗ Hoàn Sanh hai mắt sáng như kim cương nhìn anh, anh căn bản không thể nói lời cự tuyệt được.
Anh hoài nghi, Đỗ Hoàn Sanh đem món khó ăn nhất trên đời này để trước mặt anh, Kỷ Hoài An đều có thể vì Đỗ Hoàn Sanh tươi cười, mà mặt không biến sắc mà đem nó nuốt xuống.
“Cậu ăn tối chưa?” Anh hỏi.
Đỗ Hoàn Sanh lắc lắc đầu.
Tới giờ cơm tối, Kỷ Hoài An đơn giản xào hai món đồ ăn, đem đồ chua Đỗ Hoàn Sanh mang tới cắt ra đem ngâm.
Hai người ăn đến ngon miệng, đặc biệt là Đỗ Hoàn Sanh.
Đây chính là bữa cơm đầu tiên cậu và Kỷ Hoài An ăn với nhau.
Cơm nước xong, Đỗ Hoàn Sanh muốn đi rửa chén, bị Kỷ Hoài An bảo cậu là khách mà từ chối.
Sợ cậu nhàm chán, Kỷ Hoài An còn cắt cho cậu nửa trái dưa hấu và một cái thìa ngồi múc ăn.
Mở điều hòa ngồi ăn dưa hấu quả thực quá thoải mái.
Đỗ Hoàn Sanh giương mắt, quét mắt nhìn một vòng nhà Kỷ Hoài An.
Nhà anh là theo phong cách truyền thống trung quốc, thoạt nhìn không giống phong cách người trẻ sẽ thích.
Ngay cả bàn trà cũng là bàn gỗ màu nâu đỏ, mặt bàn sáng bóng, thoạt nhìn giá trị rất cao.
Ngoài ban công vẫn còn một bàn trà đơn giản dụng cụ pha trà vẫn chưa dọn xong, ánh mặt trời chiếu lên những chiếc cốc trắng sứ phản chiếu ánh sáng rực rỡ.
Chính bản thân cậu cũng rất thích văn hóa Trung Hoa, thấy dụng cụ pha trà truyền thống như vậy nhịn không được vươn tay sờ sờ.
“Ăn ngon không?” Kỷ Hoài An đã đi tới.
Đỗ Hoàn Sanh thu tay lại, đào một muỗng dưa hấu bỏ vào trong miệng nhai nhai, đầu điên cuồng gật gật.
“Kỷ học trưởng, anh rất thích uống trà sao?”
Về những sở thích của Kỷ Hoài An, tác giả không viết, có lẽ là cảm thấy hắn chỉ là một vai thụ giúp đẩy cốt truyện, không cần thiết phải bỏ sức ra miêu tả.
“Ừm, rất thích.”
Đỗ Hoàn Sanh nói: “Tôi còn tưởng rằng anh cùng anh trai tôi giống nhau thích uống cà phê chứ!”
Kỷ Hoài An lắc lắc đầu nói, “Cà phê quá đắng.”
Ở giữa quả dưa hấu bị Đỗ Hoàn Sanh đào ra một cái hố, cậu đã ăn không nổi nữa, cái muỗng cầm ở trong tay nhưng lại không có đào nữa.
“Ba tôi mua rất nhiều trà, lần sau về nhà tôi mang một ít cho anh.” Đỗ tiểu thiếu gia đã đem chủ ý đánh tới mấy cái tủ trà quý của ba ba nhà mình.
Kỷ Hoài An đem quả dưa hấu trong ngực cậu lấy ra để một bên, gật gật đầu.
“Thân thể của cậu sao rồi, không nghỉ ngơi thêm hai ngày nữa sao?”
Không phải không muốn nghỉ, chỉ là cậu đã thay đổi cốt truyện, mạch truyện đã lạc đi tám trăm dặm rồi.
Yến Tiêu không bắt Bạch Niệm, hắn có thù tất báo lại đang ở thời điểm tính tình dễ phát điên, nói không chừng lại làm ra chuyện gì thương tổn tới Bạch Niệm.
Còn có, cậu vừa nhớ tới bóng dáng ngày đó Kỷ Hoài An và Bạch Niệm cùng nhau về trường, trong lòng lại nổi lên một tầng giấm chua.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Xuyên Không
- Xuyên Thư Đến Làm Tiểu Thiếu Gia Ốm Yếu
- Chương 17 Qua Nhà Kỷ Hoài An