Chương 15 Trời Lạnh Rồi, Vương Thị Nên Phá Sản

Editer : camuoii

Bạch Niệm hiện tại đã được Kỷ Hoài An đưa về trường, nên không có cùng Yến Tiêu phát sinh chuyện tình một đêm.

Thật tốt quá.

Bởi vì chính mình thay đổi cốt truyện, cứu Bạch Niệm.

Tâm tình cậu đột nhiên trở nên tốt hơn, liền nghĩ cùng anh trai tán rẫu, chỉ thấy ngón tay thon dài của anh trai cậu nhẹ nhàng lái xe.

Ngoài cửa sổ bóng đêm đặc sệt lấn đến sườn mặt anh tuấn của anh cậu, lộ ra cái khí chất hơn người.

Biểu tình của Đỗ Viễn Trí nghiêm túc, mày gắt gao nhíu lại, trên mặt có thể quét ra cả một cân băng.

“Ca, anh làm sao vậy?”

Đỗ Viễn Trí liếʍ liếʍ đôi môi khô, ngữ khí âm trầm: “Trời đã sáng, nên làm Vương thị phá sản!”

Loảng xoảng một tiếng.

Đỗ Hoàn Sanh đang điều chỉnh lưng ghế, nghe vậy cả người trực tiếp ngã ra sau một cái.

Cậu ngẩn đầu cười đến không dừng được.

“Ca anh cũng thật bá đạo.” những lời bá đạo này cự nhiên là do anh cậu nói, quá bá đạo rồi .

Đỗ Viễn Trí đưa ánh mắt dò xét cái người đang ôm bụng cười cái không ngừng Đỗ Hoàn Sanh, lạnh lùng hừ một tiếng không nói chuyện.

Mấy người đó hại em trai bảo bối hắn nằm viện, tuyệt đối không thể bỏ qua như vậy.

Đỗ Hoàn Sanh vừa từ phòng cấp cứu ra nhưng dọc đường về đều nói cười vui vẻ cả người thoạt nhìn còn rất có tinh thần.

Đỗ Uyên tới bệnh viện, mới nhận được điện thoại hai đứa con trai đã về nhà.

Thời điểm ông về tới biệt thự Đỗ gia đã thấy Đỗ Viễn Trí ngồi trên sô pha chờ ông, sắc mặt thoạt nhìn có chút ngưng trọng.

“Sanh Sanh đâu?”

Đỗ Viễn Trí hướng lầu hai nhìn nhìn nói: “Một đường về nhà đều cùng con hi hi ha ha, còn tưởng rằng làm như vậy sẽ khiến con không lo lắng, xe chạy đến nửa đường vẫn là chịu không được ngủ rồi.”

Đỗ Uyên trong lòng mềm nhũn, vẫn có chút không yên tâm: “Như thế nào lại không ở bệnh viện vài ngày quan sát thêm.”

“Ba còn không rõ nó sao thấy máu liền sợ hãi, ngửi mùi nước sát trùng liền khó chịu, vừa tỉnh dậy đã mè nheo đòi con đưa về nhà.”

“hazzzz.”

Đỗ Uyên thở dài một hơi.

“Đừng nhìn nó ngày thường hi hi ha ha, bộ dạng như không để tâm việc gì, kỳ thật lại nhát gan. Sợ chúng ta lo lắng, càng sợ hãi chính mình ngày nào đó......”

Đỗ Uyên bị anh nói được hốc mắt nóng lên, vội nói: “Phi phi phi, còn đừng có mà trù đệ đệ mình.”

Đỗ Hoàn Sanh bệnh tim, là khúc mắc của cả nhà anh.

Trong phòng ngủ, Đỗ Hoàn Sanh về tới người trong nhà đã dọn dẹp phòng ngủ cho cậu, để ngủ thật sự an ổn.

Cậu biết, trong nhà có anh trai cùng ba ở, cậu không cần sợ hãi.

Mặt trời từ chân trời chậm rãi ló dạng, chậm rãi bò qua sườn núi cao, lại xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng.

Trong phòng điều hòa độ ấm điều thích hợp, chiếc chăn màu xanh dương bọc lấy cậu.

Đỗ Hoàn Sanh đỉnh đầu tóc đen hỗn loạn từ từ chui ra ổ chăn, gian nan mở hai mắt.

Cậu ấn cái nút ở đầu giường, màn cửa từ hai bên chậm rãi mở ra, ngoài cửa sổ ánh mặt trời phía xa chiếu vào phòng.

Tiếng gõ cửa vang lên, Đỗ Hoàn Sanh giơ tay duỗi người.

“Vào đi ạ.”

Đỗ Viễn Trí mặc chỉnh tề, sơ mi trắng quần tây, trên chân mang một đôi dép lê màu đen, chắc là chuẩn bị đi làm.

“Anh.”

Ánh mặt trời vàng nhạt chiếu lên Đỗ Hoàn Sanh, trên người cậu áo ngủ kiểu dáng rộng đơn giản, hai tay mảnh khảnh ôm gối, ngoan ngoãn lại thanh tú.

“Anh xin nghỉ cho em hai ngày này em thành thành thật thật ở nhà tĩnh dưỡng.”

Không cần đi học!

Đỗ Hoàn Sanh mừng muốn hét ra tiếng, lớn tiếng nói: “Anh, em yêu anh muốn chết!”

Thử hỏi có học sinh nào mà không thích nghỉ.

Đỗ Viễn Trí cười xoa nhẹ đầu cậu nói: “Bây giờ mới 7 giờ, ngủ thêm chút đi?”

Đỗ Hoàn Sanh gật đầu, cả người ngã ra sau, đầu ngã vào gối mềm mại, cậu ngước mặt tay hướng ra ngoài nhìn anh cậu vẫy vẫy: “Được, anh mau đi làm kiếm tiền đi.”

Cậu ngủ một giấc đến hơn hai giờ bị đói tỉnh.

Tối hôm qua ăn lẩu cay đã sớm tiêu hóa từ lâu.

Trong chăn quá thoải mái, Đỗ Hoàn Sanh không nhịn được cọ cọ bọc chăn lăn qua lăn lại vài phút sau, mới trở mình chuẩn bị rời giường.

Rửa mặt xong, xuống lầu.

Mới vừa mở ra cửa phòng, liền nghe thấy dưới lầu truyền đến âm thanh nói chuyện.

“Mẹ, mẹ đã về rồi?” Đỗ Hoàn Sanh đứng ở thang lầu, thấy Tống Ngải, lộc cộc chạy nhanh chạy xuống lâu.

“Ai da tiểu bảo bối, mau tới đây mẹ nhìn xem.”

Đỗ Hoàn Sanh chạy tới, ngoan ngoãn đứng trước mặt Tống Ngải tùy ý bà niết mặt mình, còn xoay hai vòng cho bà xem.

“Con không có việc gì, làm mẹ lo lắng rồi.”

Tống Ngải sờ sờ hắn cậu, đau lòng.

“Khụ khụ.”

Đột nhiên một giọng nữ vang lên, Đỗ Hoàn Sanh lúc này mới chú ý tới sô pha bên kia còn một người phụ nữ trẻ tuổi.

Đối phương đeo một cái kính râm hình vuông, thân mặc một cái váy màu trắng gạo, thân hình yểu điệu môi hồng nhuận, là một mỹ nhân khó gặp.

Đỗ Hoàn Sanh đôi mắt nhanh chóng chớp hai cái, giọng nói vang dội: “Chị!”

Đỗ nguyên ngải tay đem kính râm tháo xuống, một đôi mắt hoa đào xinh đẹp hơi hơi nhướng lên nói: “Em là một tiểu vô lương tâm, một tuần cũng không chịu gọi điện thoại cho chị.”

Đỗ Hoàn Sanh ngượng ngùng cười một cái, này là do cậu mới xuyên qua, đối với tính cách bản thân còn chưa có quá quen không dám tùy tiện gọi điện thoại?

“Thực xin lỗi chị, em, em gần đây có chút việc.”

Đỗ nguyên ngải mới vừa đóng máy, vừa được hai ngày mới vừa xuống phi cơ liền nghe nói em trai mình bệnh tim tái phát, còn vào phòng cấp cứu.

Tim đập đều thiếu chút nữa là ngưng.

Cô giơ tay nhéo nhéo cằm em trai: “chị hai ngày này sẽ ở nhà chơi với nhóc, vui không?”

Đỗ Hoàn Sanh vui vẻ vỗ tay: “Vui.”

Bữa cơm ấm áp được ăn xong.

Đỗ nguyên ngải kéo cậu lại gần, click mở một bộ điện ảnh, “Đây là phim điện ảnh chị mới đóng máy, nhìn xem?”

Đỗ Hoàn Sanh oa một tiếng, cậu đời trước tuy nói không truy tinh, nhưng đời này có một người chị là minh tinh, vẫn là một loại trải nghiệm thần kỳ.

Cậu nhớ tới trước kia tiểu trương có nói, thời điểm sinh nhật mình chị cậu bao phòng tiệc nữa tháng, còn mời thật nhiều minh tinh tới sinh nhật cậu.

Cậu đem laptop đóng lại, nói: “Chị, chúng ta đi đến rạp chiếu phim xem đi!”

Nói như vậy có thể duy trì doanh thu phòng vé, Đỗ Uyên mỗi tháng cho cậu tiền tiêu vặt nhiều đến tiêu không hết.

Nếu muốn tăng doanh thu phòng vé, Đỗ Hoàn Sanh liền nghĩ kêu thêm vài người đi cùng.

Nửa giờ sau tại cửa rạp chiếu phim.

Kỷ Hoài An tay cắm túi quần, đứng ở nơi râm mát. Bên cạnh là một nam sinh xinh đẹp, đúng là Bạch Niệm.

Bạch Niệm chưa từng đi xem phim, có điểm sợ bản thân rụt rè, đứng một bên dùng điện thoại di động tra xem vào phòng chiếu phim cần lưu ý điều gì.

Mặt trời chói chang, cậu không có dù, Kỷ Hoài An đứng ở chỗ râm mát cậu không dám quá thân cận với anh, nửa người đều phơi nắng dưới ánh mặt trời.

“Cậu tới đây đứng đi.”

Kỷ Hoài An nói xong, bản thân dịch qua bên cạnh một chút, bản thân qua một chỗ khác, vừa vặn có thể để Bạch Niệm đứng vào, nhưng cũng không quá gần anh.

Bạch Niệm nhẹ giọng nói cảm ơn.