Editer : camuoii
Bạch Niệm há miệng thở dốc, đem lời sắp nói nuốt xuống.
yết hầu cậu toàn là chua xót, trở tay đem mấy giọt nước mắt lau sạch đi.
“Cậu ấy là bởi vì cùng tôi đi hội sở bị như vậy, tôi......”
“Người nhà Đỗ Hoàn Sanh đang ở đâu?” Hộ sĩ ra hỏi.
Kỷ Hoài An đứng lên nói: “Tôi là học trưởng của cậu ấy, người nhà của cậu ấy hiện tại đang trên đường đến.”
Hộ sĩ gật gật đầu: “ tình huống người bệnh tình mọi người hẳn là cũng là biết đến, người bệnh tim không thể mệt ngày thường cũng phải chú ý cảm xúc, phải tránh xúc động.
Tình huống cậu ấy buổi tối hôm nay còn nhẹ chỉ là chạy quá nhanh nhất thời thở không nổi. Đã cho cậu ấy chuyển tới phòng bệnh bình thường, cầm cái này đi nộp viện phí đi.”
Tản đá lớn trong lòng Kỷ Hoài An rốt cuộc rơi xuống, cầm hóa đơn đi xuống sảnh lầu một nộp viện phí.
Bạch Niệm đi theo phía sau hộ sĩ tới phòng bệnh.
Trong phòng bệnh thật an tĩnh, còn có thể nghe thấy tiếng nhân viên y tế nói chuyện bên ngoài.
Bạch Niệm đi qua ngồi xuống mép giường nhỏ giọng nói: “Hoàn Sanh thật xin lỗi, thật sự xin lỗi.”
Người nằm trên giường thật an an tĩnh tĩnh, Đỗ Hoàn Sanh ngày thường lúc nào cũng nở nụ cười bây giờ lại nằm đây mắt gắt gao nhắm lại, lông mi nhẹ nhàng rung động tựa hồ ngủ không quá an ổn.
Mặt nạ dưỡng khí che đậy hết nửa gương mặt xinh đẹp của cậu, giống như một cây hoa thiếu hơi nước ở trong chiếc l*иg pha lê.
Cửa phòng bệnh bị mở ra.
Tống Ngải còn đi công tác, Đỗ Uyên muốn chạy tới đây mất một khoảng thời gian dài, người tiến vào chính là Đỗ Viễn Trí.
Đỗ Viễn Trí và Đỗ Hoàn Sanh gương mặt có vài phần giống nhau nhưng cùng với Đỗ Hoàn Sanh là hai loại phong cách bất đồng.
Anh ngũ quan sắc bén, lúc này gương mặt lại tỏa ra vẻ lo lắng.
“Hoàn Sanh.”
Nam nhân ngồi ở mép giường vươn tay nhẹ nhàng mà sờ sờ mái tóc Đỗ Hoàn Sanh gọi tên cậu.
Gương mặt lạnh lùng mặt lúc ở chung với Đỗ Hoàn Sanh liền trở nên mềm mại rất nhiều.
Bạch Niệm cúi đầu không dám nói lời nào.
Đỗ Viễn Trí đem bàn tay lạnh lẽo của em trai bọc lấy sưởi ấm, hỏi Bạch Niệm: “Cậu là bạn học của Hoàn Sanh sao?”
Bạch Niệm gật đầu.
Vừa rồi Kỷ Hoài An nói chuyện điện thoại với anh trai Hoàn sanh cậu cũng nghe thấy.
Đỗ Viễn Trí tuy rằng không có biểu tình gì nhưng thái đội đối với Bạch Niệm còn tính bình thường, cũng không có trách tội cậu.
Điều này càng làm cho Bạch Niệm thêm tự trách.
Thật mau, Kỷ Hoài An liền quay trở lại.
Thời điểm anh thấy Đỗ Viễn Trí có chút kinh ngạc, từ lúc ngắt điện thoại đến giờ bất quá hơn mười phút vậy mà Đỗ Viễn Trí đã tới.
“Hôm nay cảm ơn hai cậu.” Đỗ Viễn Trí nắm tay em trai xoay người nhìn Kỷ Hoài An nói.
Kỷ Hoài An ánh mắt ngó quá mặt Đỗ Hoàn Sanh nhớ tới đêm mưa gió kia.
Lúc đó Hoàn Sanh còn dẫn anh tham quan căn hộ , anh nhìn qua cái tụ thuốc trong suốt.
Thuốc được phân chia đều cho mỗi ngày.
Nhưng lại như chưa từng có ai động qua, chỉnh chỉnh tề tề để đó.
“Cậu ấy mấy ngày nay hình như không có uống thuốc.” Kỷ Hoài An nói.
Đỗ Viễn Trí tay đều đã tê rần nhưng không rút ra.
Đỗ Viễn trí đã sớm đoán được Đỗ Hoàn Sanh tính cách tùy hứng , cậu về nhà cuối tuần cũng là do anh dụ cậu mãi mới uống được thuốc.
Người trong nhà cố kỵ bệnh này của cậu, từ nhỏ đến lớn đều tận lực không ở trước mặt cậu đề mấy chữ “Bệnh tim”.
“Anh.” Người trên giường không biết đã tỉnh từ bao giờ, ngón tay gãi gãi lòng bàn tay Đỗ Viễn Trí.
Bạch Niệm kích động nói: “Hoàn Sanh, cậu tỉnh rồi!”
Đỗ Hoàn Sanh nhìn Bạch niệm nhẹ nhàng cười một cái mấy cái răng trắng chỉnh tề mà lộ ra.
Người cuối giường đứng nhìn cậu đáy mắt mang theo đầy sự quan tâm.
Đỗ Hoàn Sanh liền nhìn anh chớp chớp mắt.
Kỷ Hoài An bật cười đều đã thành như vậy còn có thể cười được.
Đỗ Hoàn Sanh nghĩ lại vừa rồi hít thở không thông cảm giác đầu váng mắt hoa, giơ tay sờ sờ trái tim nhỏ của mình.
Hảo gia hỏa, thiếu chút nữa cho rằng mình ngỏm củ tỏi rồi.
Xuyên thư cũng thật nguy hiểm a!
Hình như không ai nói cho cậu biết “Đỗ Hoàn Sanh” có bệnh tim a?!
Bằng không cậu khẳng định sẽ không xúc động như vậy.
Khó trách cuối trước tuần về Đỗ gia buổi tối Đỗ Viễn Trí lừa cậu uống cái thuốc vitamin gì đó.
Còn có Tống Ngải, vừa nghe thấy cậu đi xem đấu bóng rổ lại phản ứng lớn như vậy.
Đỗ Hoàn Sanh khổ nói không nên lời, tuy nói cậu có được người nhà tài phú.
Nhưng cậu mất đi thân thể khỏe mạnh!
Ô ô.
Cái này làm cậu biết tìm ai nói lí đây.
“Ca, anh bị em dọa sợ sao.” Đỗ Hoàn Sanh ngồi dựa ở đầu giường áy náy nói.
Anh trai cậu là một tổng tài trong giới tinh anh vậy mà mặc một thân đồ thể thao mang dép lê tới đây.
“Đúng vậy, lúc học trưởng của em gọi điện thoại cho anh, anh thiếu chút nữa bị dọa ngất xỉu.”
Đỗ Hoàn Sanh suy nghĩ cảnh tượng kia một chút, phụt một tiếng cười ra tiếng.
Hai anh em nói chuyện đề tài đều rất đơn giản, Đỗ Viễn Trí cũng vẫn luôn không hỏi Đỗ Hoàn Sanh hôm nay sao lại chạy đến hội sở KTV.
Lại cùng những người đó nổi lên xung đột.
Thấy gương mặt tươi cười của em trai chưa khôi phục huyết sắc anh làm gì còn tâm trí hỏi mấy câu đó.
Chính mình bỏ chút tâm tư đi điều tra thì được rồi.
Bạch Niệm vẫn chưa đi, thấy mọi người nói chuyện vẫn không chen vào được.
“Lại miên man suy nghĩ cái gì đó?” Đỗ Hoàn Sanh cố ý chọc cậu hắn.
Bạch Niệm mắt hồng hồng lắc đầu.
Đỗ Hoàn Sanh làm sao có thể không biết cậu nghĩ cái gì, gia hỏa này khẳng định lại đem toàn bộ trách nhiệm tự đổ lên người mình.
“Bạch Niệm, tôi nói lại lần nữa cậu là dựa vào chính sức của mình lao động kiếm tiền không mất mặt. Bị đám rác rưởi kia khi dễ cũng không phải lỗi của cậu. Tôi sở dĩ bị như vậy, cũng là do bản thân không chú ý thân thể của mình. Nếu như tính ra thì đều là do cái kia vương kỳ kia ai kêu hôm nay sinh nhật hắn.”
Cậu biết rõ, với tính thành thành thật thật của Bạch Niệm cũng không biết đã chịu bao nhiêu thiệt thòi.
Bị cốt truyện liên lụy ai cũng không khống chế được.
Đỗ Hoàn Sanh không thích mùi nước sát trùng ở bệnh viện, làm nũng với Đỗ Viễn Trí cho cậu về nhà.
“Ca, anh là không nghe thấy mấy người kia nói chuyện có bao nhiêu khó nghe đâu. Nói cái gì mà em bao dưỡng Bạch Niệm, còn nói cậu ta ở ngoài bán thân.”
Đỗ Viễn Trí đôi mắt lãnh lệ híp lại, loại chuyện này anh cả đời cũng không nghĩ đến có ngày em trai mình dính phải.
Hoàn Sanh đem gia cảnh của Bạch Niệm nói cho anh trai nghe, Đỗ Viễn Trí nhíu nhíu mày, ánh mắt dừng trên mặt Bạch Niệm.
Bản thân tự mình nuôi mẹ bệnh và em trai nhỏ tuổi, thi đậu Kinh Đại còn dành được học bổng lớn nhất của Kinh Đại.
Cái khác không nói, hoàn cảnh như vậy mà cậu không từ bỏ, Đỗ Viễn Trí vẫn là thưởng thức cậu.
Bạch Niệm được Kỷ Hoài An đưa về trường, bọn họ tách nhau ở cổng bệnh viện.
Lên xe, Đỗ Hoàn Sanh ngồi ở ghế phụ.
Đỗ Viễn Trí lái xe thật ổn định Đỗ Hoàn Sanh đang hiu hiu ngủ bị tiếng loa lớn làm cho giật mình lập tức mở to mắt.
Cậu hình như nhớ ra, buổi tối hôm nay người đem Bạch Niệm cứu ra hẳn là Kỷ Hoài An !
Hơn nữa, vai chính công thụ ở buổi tối hôm nay còn có tiến triển rất lớn —— Yến Tiêu dùng tiền và một ít thủ đoạn cưỡng đoạt, làm Bạch Niệm ủy thân với hắn, cam tâm làm tiểu tình nhân cho hắn.
Đoạn này trong tiểu thuyết, còn làm trên chiếc siêu xe thể kỷ.
Đọc giả lại như muốn bay lên thả bong bóng hồng khắp nơi , bình luận đủ màu sắc……