Chương 7: Đạp Tuyết đến nhà

Edit: Dịt

Ngu Tùng Trạch đã hứa với muội muội hôm nay sẽ về nhà sớm, nhưng sau khi tuyết ngừng rơi, gió lạnh thổi không ngừng và con đường từ thành Định An trở về làng càng thêm khó khăn. Lúc hắn rời khỏi thành, trời vẫn còn sáng nhưng khi về đến ngoài làng thì trời đã tối sầm trên vai.

Thiếu niên hơi mệt, nhưng nghĩ rằng giờ này muội muội có thể đang đợi mình trong căn nhà tối đen nên hắn không thể đi chậm lại.

Mãi đến khi bước tới sân nhỏ, hắn mới nhìn thấy ngọn nến lập lòe qua khung cửa sổ, bên trong dường như có giọng nói của một nữ nhân.

Khi bước vào nhà, hắn thấy Lý thẩm – người trong làng đang ngồi bên mép giường, không biết nói gì với Ngu Niệm Thanh mà tiểu cô nương cười khúc khích, khuôn mặt gầy gò trở nên rạng rỡ hơn dưới ánh nến.

Ngu Tùng Trạch thở phào nhẹ nhõm, hắn ôn hòa nói: “Lý thẩm, làm phiền thẩm rồi.”

“Ngươi đứa nhỏ này, sao lại khách khí với ta.” Lý thẩm quay đầu, nhìn thấy làn da đang lộ ra ngoài của thiếu niên, mũi và tai đã đỏ bừng vì lạnh, trong lòng không khỏi đau lòng nói, “Tùng Trạch à, bây giờ ngươi còn trẻ, thức ăn chính là tiền, về sau ngươi già rồi thì phải tìm đến cửa.”

Lời vừa nói ra, trong lòng nông phụ hiền lành cảm thấy mình nói sai.

Ngu Tùng Trạch không muốn mặc thêm quần áo, không phải là nghèo sao?

Những cánh đồng phụ cận thành Định An không giàu có, thuế lại nặng, phần lớn nam nhân trong làng đều ở thành Định An hoặc là đi nơi xa hơn kiếm việc làm, để lại các phụ nhân làm việc đồng án hoặc là may vá một ít.

Cả ngôi làng của họ đều rất nghèo, Ngu Tùng Trạch tâm địa lương thiện. Ngày thường, hắn thường giúp những lão phụ nhân làm việc đồng áng, khuân vác, cũng không lấy thù lao. Lòng người thay đổi, các thôn dân ngược lại đối xử rất tốt với huynh muội bọn họ.

Trong mùa đông khó khăn như vậy, ngay cả Lý thẩm cũng không mặc y phục bằng bông để tránh lạnh, nhưng Ngu Niệm Thanh được mặc y phục bằng bông cùng chăn bông, tất cả đều được góp nhặt từ từng nhà.

Ngu Tùng Trạch cười cười, hắn ôn thuận nói, “Con hài lòng với số tiền để sống sót qua mùa đông này.”

Hắn lại quay sang nhìn Ngu Niệm Thanh, tiểu cô nương hôm nay đã tốt hơn, tuy nước da chưa hồi phục nhưng từ đôi mắt to chớp chớp, có thể nhìn thấy sự nhanh nhẹn trước đây.

Ánh mắt Lý thẩm không kiềm được nhìn bọc quần áo trên tay Ngu Tùng Trạch, cười nói, “Tiểu Trạch mua được thứ gì tốt sao?”

Ngu Tùng Trạch cởi bao bố ra, Lý thẩm nhất thời hít một hơi khí lạnh, tiểu Niệm Thanh thì kinh ngạc vui mừng a một tiếng, đẩy chăn ra, muốn đi qua đó.

Bên trong bao bố bất ngờ là một con chó nhỏ màu đen.

Rất nhỏ nhưng cũng không gọi là quá nhỏ, đại khái tầm ba bốn tháng tuổi, chẳng qua là nó rất gầy yếu, toàn da bọc xương, đang thoi thóp.

Lý thẩm vừa đem Ngu Niệm Thanh nhét lại vào trong chăn, vừa trợn mắt há mồm nói, “Tiểu Trạch, các ngươi ăn còn không đủ no, sao lại nhặt về con chó nhỏ?”

Ngu Tùng Trạch đem chó con đưa cho muội muội, quả nhiên ánh mắt tiểu cô nương phát sáng, ngay cả đôi má nhợt nhạt cũng hiện lên chút huyết sắc.

Nàng vứt con hổ vải sang một bên, cánh tay gầy yếu không thể ôm được chó con nên chỉ có thể để nó lên đùi của mình, nàng yêu thích đến nỗi không muốn buông tay.

Nhìn thấy nàng vui vẻ như thế này, khóe miệng thiếu niên cũng nở nụ cười.

“Con gặp nó trên đường về nhà, nếu con không ôm nó về thì nó nhất định sẽ chết rét.” Ngu Tùng Trạch nói nhỏ, “Niệm Thanh luôn thích động vật, nhìn nàng vui như vậy, cũng tốt.”

Lý thẩm cảm thấy không tốt chổ nào, bà cảm thấy Ngu Tùng Trạch điên rồi.

Hai đứa hài tử này phải chia nhau một bát ăn trong một ngày, có lẽ con chó này không ăn nhiều như những con miêu cẩu của phú gia, bản thân có thể chết đói nhưng vẫn cứu thêm một miệng ăn, cuộc sống không đủ thảm sao.

Bà biết có vài gia đình vào mùa đông không ăn được gì, không biết bao nhiêu nhà gϊếŧ chó giữ cửa, Ngu Tùng Trạch thì ngược lại, ôm miêu cẩu về nhà.

Bà tận tình khuyên bảo nửa ngày, Ngu Niệm Thanh chuyên chú vuốt chó, Ngu Tùng Trạch cười nhìn, ngay cả cái đuôi của con chó mực kia cũng đung đưa, nhìn người ta vui vẻ hòa thuận, rõ ràng là một câu nói của bà đều không nghe.

Lý thẩm lắc đầu một cái, nhất định sáng ngày mai phải nói những phụ nhân trong làng về chuyện này, để mọi người tới đây khuyên đôi huynh muội hiền lành, ngây thơ này.

Khi cơ hàn nhưng lại giúp đỡ những động vật, về cơ bản đây là phẩm chất trong sáng và đáng quý mà chỉ hài tử mới có được.

Sau khi Lý thẩm rời đi, Ngu Niệm Thanh đem tiểu hắc lăn qua lộn lại nhiều lần, nàng kinh ngạc vui mừng, nhỏ giọng nói, “Ca, chân của nó đều màu trắng, có phải bị tuyết nhuộm trắng không ạ?”

Ngu Tùng Trạch cố nén cười, hắn gật đầu một cái, “Chờ đến mùa xuân, muội đem nó ra bờ suối tắm, xem thử có thể rửa hết tuyết đi không.”

Tiểu nữ hài nghiêm túc gật đầu, hiển nhiên là tưởng thật, nàng lại rầu rĩ nói, “Vậy nó tên gì bây giờ?”

Giọng nàng vẫn còn mùi sữa nhưng lại ra dáng tiểu đại nhân, khiến Ngu Tùng Trạch không nhịn được đưa tay ra bóp lấy gương mặt của nàng.

Kết quả là thiếu niên không véo được da thịt, ngón tay xẹt qua má nàng.

Ngu Tùng Trạch dừng lại, trong lòng chua xót, nhưng không biểu hiện ra ngoài.

Hắn suy nghĩ một chút, “Vậy thì gọi là Đạp Tuyết đi.”

Tiểu Niệm Thanh rõ ràng là không hiểu, vì vậy Ngu Tùng Trạch kiên nhẫn giải thích ý nghĩa của từ đó cho nàng và kể một số câu chuyện mà đã nghe được ở quán trà, cộng thêm sự biến tấu do mình tạo ra, biến thành một câu chuyện nhỏ, để cho nàng dễ hiểu.

Sau khi nghe xong, tiểu cô nương kiến thức nửa vời, nhưng chung quy vẫn rất vui vẻ.

Tâm tình Ngu Tùng Trạch cũng rất tốt, hôm nay hắn đến Ngụy phủ làm công nhưng thật ra là đường cùng rồi.

Lão phu nhân Ngụy gia là thân muội muội của huyện lão gia, quan thương kết hợp, thế lực Ngụy gia rất lớn, ngay cả những thế gia khác cũng bị áp đảo, huống chi là người thường, phần lớn là khổ không thể tả, chỉ có thể tránh xa ôn thần Ngụy gia này.

Trước đây, khi thuê người làm, họ phải trừ một nửa tiền công, nhưng công việc nặng nhọc gấp đôi, có không ít người bị quản giáo đánh trọng thương.

Ngu Tùng Trạch thực sự không còn lựa chọn nào khác ngoài việc vào làm công cho nhà họ Ngụy, và trước nguy cơ bị đánh, hắn hỏi quản giáo xem y có thể lấy tiền mỗi ngày được không, hắn có thể làm việc như hai người nhưng chỉ lấy tiền công của một người.

Bản thân hắn cũng không nghĩ bên kia sẽ đồng ý, nhưng không ngờ, quản giáo lại đồng ý.