Chương 19: Ác mộng

Edit: Dịt

Tiểu Niệm Thanh trong khoảng thời gian này luôn mê man, ý thức rơi vào biển rộng tối tăm phập phồng bất định.

Tận mắt nhìn thấy tiểu cẩu của mình bị người ta đập nát sống lưng loạn côn đánh chết, đối với một tiểu cô nương mới hơn ba tuổi mà nói thật sự là một chuyện quá kinh khủng, quá tàn nhẫn.

Khi bị Lưu Kế Nhân chụp thuốc mê, nàng có một đoạn thời gian là không hề có ý thức, thẳng cho đến khi thân thể lạnh như băng được các nữ nhân ôm ấp, tựa hồ mới có một chút ý thức.

Nàng đứt quãng nghe được các nữ nhân nghị luận kết cục của ca ca, ca ca giống như Đạp Tuyết đều bị loạn côn đánh chết, lại bị sói ăn tươi nuốt sống.

Trong đầu tiểu cô nương hỗn độn, dần dần xuất hiện giấc mộng đáng sợ.

Nàng không ngừng mơ thấy tiểu cẩu run rẩy trong vũng máu, đầu nhỏ và xương sườn đều bị đập nát. Nhưng sau đó, tiểu hắc cẩu trong vũng máu bị đám nam nhân loạn côn đánh chết dần dần biến thành bộ dáng Ngu Tùng Trạch.

Vô số cơn ác mộng kỳ quái bao phủ Ngu Niệm Thanh, Ngu Tùng Trạch đã từng ôm nàng kể đủ loại chuyện xưa, quái vật cùng dã thú bên trong đều giương nanh múa vuốt chạy ra.

Niệm Thanh chưa từng thấy qua sói, lúc ca ca kể chuyện kể chuyện nói sói chính là chó nhưng lớn hơn, giống như con chó đen lớn của bác thợ săn đầu thôn, nhưng sẽ to lớn hơn rất nhiều.

Nàng vẫn rất sợ con hắc khuyển kia, từng có một lần nó cùng chủ nhân săn thú, trong miệng cắn một con thỏ trắng lông nhuộm máu, đấy là phần thưởng của nó, máu chảy xuôi xuống lớp lông ngực đen nhánh.

Tiểu Niệm Thanh không ngừng gặp ác mộng, trong chốc lát là đại hắc khuyển so với nhà ở còn cao hơn, khắp nơi ngửi tìm tung tích Ngu Tùng Trạch, muốn ăn hắn. Trong chốc lát Đạp Tuyết không ngừng bị loạn côn đánh chết, có khi dưới vũng máu lại biến thành hình ảnh ca ca đang thoi thóp.

Lúc đầu do thuốc ngủ của Lưu Kế Nhân khiến nàng không cách nào mở mắt tỉnh lại, sau đó thân thể yếu ớt của tiểu cô nương lại bắt đầu phát sốt, thoáng cái liền bệnh nặng.

Khi nàng bị ném vào giếng lạnh lẽo, tử vong cùng lãnh lẽo xua tan cơn ác mộng ám ảnh nàng.

Sau đó, nàng nghe thấy một âm thanh thanh thúy.

[ tích ——hệ thống 6249 đã online. ]

"Xin chào tiểu ký chủ, tôi là số 6249 —— chờ đã, sao ký chủ lại ở trong nước?!" Có thanh âm kinh ngạc quanh quẩn trong đầu nàng, thanh âm kia dồn dập nói: "Khởi động phương án khẩn cấp bảo vệ ký chủ!”

Trong chớp mắt tiếp theo, thân thể Niệm Thanh dần dần bị lực lượng vô hình kéo lên mặt nước.

Nàng không gặp ác mộng nữa, chỉ cảm thấy quá lạnh, lạnh đến mức xương cốt sắp đông lại.

Cho nên —— vừa có nguồn nhiệt đến gần, bản năng cầu sinh làm tiểu nữ hài lập tức duỗi tay gắt gao mà ôm lấy sự ấm áp kia, sau đó mới hoàn toàn mê man.

Tạ Quân Từ hơi điểm mũi chân, liền trở lại mặt đất.

Trên người ướt sủng trong nháy mắt được nội lực sấy khô, hắn cúi đầu, nhìn chăm chú vào tiểu cô nương đang ôm chặt lấy cánh tay mình, ánh mắt không khỏi trầm xuống.

Nàng nhẹ như thể không có trọng lượng, một cánh tay của hắn liền ôm trọn.

Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt gầy gò của tiểu cô nương chống lên cánh tay hắn, một sợi tóc ướt dính vào hai má, lông mày nhỏ trong lúc ngủ vô ý thức nhíu khẽ, nhìn thế nào cũng khiến người ta đau lòng.

Tạ Quân Từ vươn tay, bàn tay của hắn dừng lại sau lưng nàng, vuốt ve.

Linh lực của hắn luôn luôn nóng nảy lại không dễ khống chế, ngay cả bản thân hắn cũng thường xuyên bị thương.

Mà tiểu cô nương trong ngực thoạt nhìn yếu ớt như thế, phảng phất hô hấp đều có thể tùy thời dừng lại. Linh Lực của hắn đối với nàng là cực kỳ nguy hiểm.

Tạ Quân từ mặt mày hơi trầm xuống, lực trong tay nhẹ lại nhẹ, lúc này mới chậm rãi sấy khô quần áo cùng tóc ướt đẫm trên người nàng.

Sau khi thân người ấm áp, lông mày nàng nhíu lại tựa hồ bình phục rất nhiều, nhưng lại rất nhanh gió lạnh thổi tới không khỏi khiến nàng rùng mình.

Tạ Quân Từ tiện tay từ trong trữ vật không gian cầm một kiện ngoại bào của mình khoác trên người nàng, áo khoác này cực kỳ có lực phòng ngự lại chống lạnh, tiểu cô nương rốt cục ở trong ấm áp thoải mái an ổn ngủ thϊếp đi.

Dàn xếp tốt cho tiểu cô nương, Tạ Quân Từ lúc này mới ngẩng đầu lên.

Hắn nhìn về phía Lưu Kế Nhân vẫn chưa tỉnh lại.

Lưu Kế Nhân bởi vì chịu không nổi cỗ uy áp của cao giai tu sĩ mà ngất đi, lại bị lực lượng đồng dạng kí©h thí©ɧ đến tỉnh lại.

Gã từ trên mặt đất chống người lên, vừa ngồi dậy, đầu óc còn chưa thanh tỉnh, liền cảm giác một trận mây đen bao phủ trên đầu mình.

Lưu Kế Nhân ngẩng đầu, nhất thời run rẩy —— Tạ Quân Từ ở trước mặt gã, Lưu Kế Nhân ngước mắt nhìn qua, vừa lúc đối diện với con ngươi lạnh như băng tĩnh mịch của thanh niên.

Thanh niên rũ mắt nhìn gã, như là thần vô hỉ vô bi, khinh thường thế gian thương sinh, lại giống như Diêm La vương đến đòi mạng.

Trong nháy mắt, ngón tay thon dài rõ ràng của hắn nắm chặt đỉnh đầu Lưu Kế Nhân, Lưu Kế Nhân chỉ cảm thấy trí nhớ của mình dùng tốc độ gấp mười lần không khống chế bị người lật xem, cái loại cảm giác đáng sợ bị người mạnh mẽ khống chế đại não này làm cho gã thống khổ kêu thảm thiết.

Trong lòng ngực thanh niên, nữ hài bị ảnh hưởng bởi tiếng ồn mà không thoải mái.

Tạ Quân từ mi khẽ nhúc nhích, hắn buông đầu Lưu Kế Nhân ra, ngược lại đưa tay bắt lấy cỗ gã nam nhân ồn ào, bẻ gãy cổ.

Bên cạnh, Huyết Huyền Kiếm đứng giữa không trung lập tức lại thu lấy một hồn phách cái tội ác chồng chất.