Chương 14: Uyển Nương

Edit: Dịt

Các nàng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt gầy gò của nàng, lông mi dài cong vυ"t, chóp mũi nhỏ nhắn, nhìn thế nào làm cho người ta thích.

Có người thấp giọng nói: "Đứa nhỏ này mặt mày thật đẹp, về sau nhất định là đại mỹ nhân.”

"Nàng ở chỗ nào cũng đáng yêu, chỉ là quá gầy."

Một tiểu nha hoàn khác nói: "Tiểu hài tử vẫn là mập mạp mới tốt.”

Nói xong, các nàng liền trầm mặc.

Tất cả hạ nhân Ngụy phủ đều biết Ngụy lão gia nửa tháng nay, như thế nào gióng trống khua chiêng tìm kiếm người cùng tiểu thư mệnh xung khắc.

Cho dù cứu nàng một đêm, ngày mai đứa nhỏ này vẫn phải chết.

Có người thấp giọng nói: "... Nếu không, nếu không chúng ta đưa nàng ra khỏi cửa sau đi.”

"Ra ngoài không được, bên ngoài có gia đinh canh giữ."

Một nha hoàn giẫm lên lệnh giới nghiêm trở về nói: "Tất cả gia đinh trong phủ tiểu thư đều ở bên ngoài.”

Một nha hoàn khác cũng nhẹ giọng nói: "Lúc ta vừa mới trở về, nghe mấy gia đinh kia chính miệng nói, Lưu quản sự mang theo bọn họ đem một thiếu niên ở ngoài thành loạn côn đánh chết, bọn họ nói hai huynh muội này nương tựa lẫn nhau, nàng chỉ sợ không có người trong nhà khác.”

"Cái gì?!"

Có người khϊếp sợ nói: “Như thế nào, như thế nào có thể như vậy ——”

Đám nhũ mẫu nha hoàn không khỏi dâng lên một cỗ phẫn hận.

Chỉ dựa vào một giấc mộng của đại tiểu thư, liền vô duyên vô cớ đem một đôi huynh muội như vậy đặt vào chỗ chết, thế đạo này còn có vương pháp sao?

"Thi thể huynh trưởng kia hiện giờ hẳn là còn ở ngoài thành."

Nha hoàn kia thấp giọng nói: "Chờ ngày mai, chúng ta đi chôn đứa nhỏ kia đi.”

"Nếu có thể chôn cũng coi như chuyện tốt, cũng không biết tối nay sẽ xảy ra tình huống gì."

Có người thở dài nói: "Tháng này bên ngoài thành có sói hoang quanh quẩn, bằng không cũng sẽ không có lệnh giới nghiêm. Còn không biết đứa nhỏ khổ mệnh kia có thể lưu lại toàn bộ thi thể hay không.”

“Sói ngay cả người chết cũng ăn sao?” Có nữ tỳ tuổi còn nhỏ kinh hãi nói.

"Đó là tự nhiên, đói đến mức người cũng có thể ăn người, huống chi súc sinh đâu?"

Nhóm nhũ mẫu mồm năm miệng mười tán gẫu, liền nghe được có người dồn dập nói: "Đừng nói nữa!”

Các nàng quay đầu lại, liền nhìn thấy trong ngực Vương ma ma, tiểu cô nương bị các loại vải vóc bao bọc vẫn nhắm mắt dựa vào lão phụ nhân nặng nề mê man, một giọt nước mắt lại theo lông mi dày đặc chảy xuống, lướt qua gò má tái nhợt gầy yếu của nàng.

Gương mặt gầy gò tái nhợt của cô bé phản chiếu ánh lửa, giống như được mạ một tầng ánh sáng ấm áp, tinh xảo xinh đẹp không giống đứa nhỏ nghèo khó. Nhưng giọt nước mắt từ góc mắt kia, lại làm cho trong lòng người ta đau đớn.

Trong phòng trầm mặc hồi lâu, mới có người nhẹ nhàng nói: "Nàng tỉnh chưa?”

Vương ma ma nói: "Hiện giờ tuy rằng nàng mơ màng không mở được mắt, nhưng hẳn là có thể nghe được một vài thứ, các ngươi đều nói ít hơn hai câu.”

Thời điểm tất cả mọi người đều không biết làm sao, có người ngâm nga hát lên, là Uyển Nương.

Nàng đem một cái trâm cài tóc cũ cắm ở giữa tóc Tiểu Niệm Thanh, mặt trên tua rua của con bướm làm thủ công buông xuống nhẹ nhàng lắc lư.

Uyển Nương vỗ tay cười nói: "Âm Âm xinh đẹp.”

Vẻ mặt Vương ma ma có chút bất đắc dĩ, bà trầm giọng nói, "Uyển Nương chớ náo loạn, Âm Âm sinh bệnh, phải tĩnh dưỡng.”

Lúc này Uyển Nương mới im lặng, giống như là tiểu hài tử làm sai, rụt bả vai rời đi.

Nhìn bóng lưng nàng, Vương ma ma đau đầu nói: "Tật xấu cũ của nàng nhìn thấy đứa nhỏ liền phát bệnh vẫn không thay đổi.”

Tiểu nô tỳ mới đến kia nhìn thấy một màn này, thật cẩn thận hỏi: "Âm Âm là ai vậy?”

"Là con gái của cô ấy."

Nhũ mẫu bên cạnh thở dài nói: "Haizz, cũng là một người đáng thương.”

"Uyển Nương này vốn không phải người bổn châu, nàng lưu lạc đến An Định thành."

Một nhũ mẫu khác nói: "Nàng vốn được gả đến một gia tộc sinh sống ven sông, kết quả nam nhân chết sớm, nàng cùng nữ nhi nương tựa lẫn nhau.”

"Ngươi cũng nhìn ra được nàng xinh đẹp, nữ nhi của nàng tựa hồ so với nàng còn đẹp hơn, mới mười một mười hai đã bị đám độc thân trong thôn theo đuổi. Uyển Nương che chở nữ nhi của nàng cho đến mười lăm tuổi, đắc tội với những người trong dòng tộc. Cháu trai của tộc trưởng có ngày thừa dịp Uyển Nương ra cửa, muốn cường Âm Âm, không nghĩ tới đứa nhỏ kia cứng rắn, một đao đâm mù mắt cháu trai tộc trưởng.”

"Vậy, vậy sau đó thì sao?" Tiểu nha hoàn khẩn trương hỏi.

Nhũ mẫu kia thở dài nói: "Ngày hôm sau khi Uyển Nương trở về, trơ mắt nhìn đứa nhỏ Âm Âm kia bị đám nam nhân do tộc trưởng tôn tử cầm đầu trói đi dìm xuống sông, bọn họ nói nàng chọc giận Hà Thần, cho nên muốn đem nàng tế tự cho Hà Thần trút giận.”

"Uyển Nương cũng bị người của dòng tộc trói ném vào trong núi sâu chờ chết, chờ nàng cởi bỏ trói buộc lảo đảo lần nữa chạy về, ngươi đoán đã xảy ra chuyện gì?"

Nhũ mẫu nói: "Ngày thứ hai sau khi nữ nhi nàng bị dìm chết, con sông kia lại dâng lên nước lớn, san bằng cả thôn, dìm chết tất cả mọi người, chỉ còn lại một người sống sót.”

Vương ma ma rũ con ngươi xuống, nhìn trâm cài bướm trên đỉnh đầu tiểu cô nương trong ngực, nàng thản nhiên nói: "Ngày đó nàng ra ngoài là vì mua lễ vật cho nữ nhi, chính là trâm cài này.”

Rất nhiều người ở đây đều biết chuyện này, nhưng nhắc lại, vẫn vô cùng thổn thức.

"Cũng không biết vị thần tiên nào hiển linh, vì Uyển Nương mà phát ra ác khí này."

Có nhũ mẫu thấp giọng nói: "Nếu cũng có thể cứu đứa nhỏ này thì tốt biết bao.”

Mọi người cứ như vậy tán gẫu, mãi cho đến cả buổi tối trôi qua, các nhũ mẫu nha hoàn trong phòng đều không có ngủ, các nàng ngồi cùng một chỗ, canh giữ hài tử đến bình minh.

Mắt thấy trời dần dần sáng lên, các nữ nhân đều có chút bất an.

"Lát nữa, Lưu quản sự sẽ tỉnh." Có người thì thầm: "Chúng ta phải làm sao bây giờ?"

Tâm người đều là thịt, các nàng canh giữ tiểu cô nương này cả đêm, ai cũng không làm được chuyện đem nàng thả trở về chờ chết. Nhưng họ không có khả năng giữ nàng lại.

"Bằng không chúng ta gom góp tiền hối lộ Lưu quản sự, để cho hắn nói với tiểu thư, đứa nhỏ này đã chết, bị hắn ném đi, chúng ta vụиɠ ŧяộʍ đem đứa nhỏ này đưa ra ngoài?" Có nha hoàn đề nghị.

Những nữ tử khác nhao nhao đồng ý, đều trở về sờ tiền tài mình tích góp được, chỉ có Vương ma ma trầm mặc không nói.

Bà luôn cảm thấy chuyện này sẽ không dễ dàng giải quyết như vậy, chỉ riêng Ngụy Lâu để cho nhiều gia đinh canh gác như vậy, là có thể cảm nhận được nàng ta coi trọng việc này như thế nào.

Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng náo động.

"Làm sao vậy?" Vương ma ma ôm tiểu cô nương, bà xoay người, nhíu mày nói: "Là Lưu Kế Nhân tỉnh sao? ”

Có nha hoàn từ bên ngoài chạy trở về, nàng đóng cửa lại, kinh hoàng nói, "Đại tiểu thư tới rồi!”

Mọi người một mảnh xôn xao.

Trời còn chưa sáng, sao Ngụy Lâu lại tới đây?!