Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Thư: Con Gái Bảo Bối Của Ba Vị Lão Đại

Chương 3

« Chương TrướcChương Tiếp »
Linh Nhất: ? Chuyện này tốt sao???

“Ba người, so với hai nhiều hơn một, đúng không ạ? Chú, Tịch Tịch muốn đi!”

Tâm tư cô nhóc ba tuổi, Linh Nhất không tài nào hiểu được..... Thôi kệ miễn sao cô bé vui vẻ là được rồi.

“Được rồi, kế tiếp, chú giúp Tịch Tịch thay đổi một chút màu mắt với màu tóc cho cháu để phù hợp với nơi cháu sắp đến, cháu cảm thấy sao?”

Linh Nhất trước chỉnh thử màu tóc cho cô, từ màu hồng nhạt chuyển thành màu nâu nhạt. So với màu đen tuyền thì nhạt hơn một chút, thiên về nâu nhiều hơn, màu đen trước nay mang vẻ đẹp sắc lạnh nay kết hợp một ít sắc nâu càng tôn lên vẻ đẹp của Tịch Tịch. Cô bé lớn lên trắng trẻo đáng yêu, gương mặt bầu bĩnh mang nét ngây thơ của trẻ con, đôi mắt to tròn, khí chất cả người nhìn càng thêm mềm mại, ngoan ngoãn.

Trên mặt Tịch Tịch lộ ra biểu tình rối rắm: “Có thể không thay đổi hay không chú.......Tịch Tịch thích màu hồng hơn......”

Vận dụng hết vốn liếng ngôn từ ít ỏi của mình, cuối cùng Linh Nhất cũng thuyết phục được cô bé:

“..........Vậy chú sửa đi ạ.”

Tuy rằng có chút hụt hẫng nhưng Tịch Tịch vẫn ngoan ngoãn đồng ý.

Linh Nhất may mắn khi gặp một cô bé ngoan như Tịch Tịch, nếu hắn gặp phải cậu bé năm mắt kia thì chắc chắn sự việc không dễ giải quyết như thế. Mà hắn khá là may mắn, lần trước khi sự cố xảy ra, hắn cũng gặp một bảo bảo ngoan, không khóc không nháo.

Hai lần may mắn hắn đều xử lý ổn thỏa, điều này không đại biểu lần sau sự việc vẫn còn nằm trong tầm khống chế nữa. Linh Nhất thầm nghĩ không biết nhân viên phụ trách định giải quyết triệt để vấn đề này như thế nào? Việc này bọn họ cũng thật bất đắc dĩ......

“Bảo bối, trước hết chú đưa cháu về nhà mới trước, vài bữa nữa chú đến thăm cháu sau, bởi vì Tịch Tịch có phần đặc biệt hơn các bạn nhỏ khác, lần tới chú sẽ nói cho cháu biết nên làm như thế nào, được không?”

Tịch Tịch ngoan ngoãn gật đầu, Linh Nhất vừa trông thấy bộ dạng đáng yêu của cô bé thì tâm đều mềm xuống, tươi cười càng thêm ôn nhu.

“Chú ơi, Tịch Tịch không còn thỏ con nữa, chú có thể tặng Tịch Tịch một con thỏ được không ạ?”

Tập đoàn có thiết kế trung tâm thương mại cho mọi người mua sắm nhưng muốn sử dụng thì cần dùng đến đồng tiền ở đây để tiến hành giao dịch. Các bạn nhỏ đều có cột đồ dùng hàng ngày cho riêng mình, miễn phí sử dụng, được hệ thống tự động điều chỉnh cho phù hợp với thế giới mà các bé đang sống. Còn riêng đối với đồ chơi hoặc vật dụng khác, các bạn nhỏ muốn mua thì phải kiếm tiền thông qua việc hoàn thành các chương trình học tập được thiết kế riêng cho từng bé.

Tuy nhiên, nhân viên phụ trách bên phần này lại đưa ra một quy định không ai hiểu nỗi: Học càng tệ thì càng kiếm được nhiều tiền......???

Đối với một bảo bảo đáng yêu lại ngoan ngoãn như Tịch Tịch thì Linh Nhất quyết định phá lệ một lần, tặng cho bé một con thỏ con. Vì thế, hắn nhanh chóng mở ra hệ thống mua sắm của riêng mình: “Cháu thích con nào?”

Tịch Tịch chỉ tay về phía con thỏ thứ hai bên cạnh, một chú thỏ màu hồng: “Wow, đáng yêu quá! con này nè chú!”

“Tốt, chú tặng Tịch Tịch con này nhé!”

Tịch Tịch yêu thích không buông tay, thỏ con màu hồng phấn to bằng phân nửa cô bé. Bất thình lình, cô bé chạy lại lại hôn lên má Linh Nhất một cái thật kêu: “Cảm ơn chú!” Sau đó, cô bé chạy nhanh ra cửa.

Linh Nhất sờ sờ hai má, cười rộ lên, đáng tiếc hắn là một trí thông minh nhân tạo, làm việc suốt 24 giờ, không có thời gian nghỉ ngơi. Bằng không, hắn cũng muốn có một đứa con gái như Tịch Tịch, xinh đẹp, đáng yêu, ngọt ngào lại không kém phần ấm áp.

“Linh Nhất, cậu có chuyện gì vui mà cười như thế vậy?” Một người đàn ông mặc áo bluse trắng tương tự như Linh Nhất đang lắc lư bước vào.

Linh Nhất nhanh chóng thu hồi tươi cười, liếc hắn một cái: “Linh Nhị, hệ thống lại xảy vấn đề, chúng ta cần phải thiết kế ra một phương án mới để sớm khắc lỗi. Khi nãy, thế giới bị lỗi khiến cho cô bé vừa rồi chạy ra không có mẹ mà có tới ba người bố!”.

Linh Nhị: “.......???!” Việc từ trên trời rơi xuống là có thật.......

Nghĩ thế nhưng Linh Nhị vẫn khởi động máy: “Ba người bố của cô bé là người như thế nào?”

Đang bận thao tác trên hệ thống nên Linh Nhất thuận miệng trả lời: “Một người là tổng tài giới kinh doanh, có thể dùng tiền đập chết ngàn lần người như cậu, một người là thiên tài châu Á về chiêm tinh học phương Tây, người còn lại là hacker thiên tài có nhan sắc nghịch thiên, đặc biệt chuyên giả nữ.”

Linh Nhị: “Tôi đi trước đây! Tạm biệt!

Miệng nói lời đùa giỡn nhưng trên mặt Linh Nhị là thần sắc nghiêm trọng: “Hệ thống lần này gặp lỗi nghiêm trọng hơn mấy lần trước nhiều, Lỗi lần này, cậu thấy có thể kết luận là "sự va chạm giữa các sinh vật " không?”

Linh Nhất thở dài: “Tôi cũng không rõ, lần này cũng không biết là tốt hay xấu, một lần tập hợp ba người bố cực phẩm, mà vấn đề mỗi người bố đều phải đạt trên 85 điểm, quá là khó khăn cho Tịch Tịch, haizz. Trước mắt để con bé chơi cho vui đi, sang năm hảo hảo lựa chọn lại một lần nữa!”.

......................

Mà ngay lúc này, một trong số ba nhân vật chính trong câu chuyện trên, đang ngồi nghe điện thoại.

“Tìm tôi có chuyện gì?” Người đản ông mặc áo sơ mi đen, cả người lười biếng dựa vào sô pha, một bên nhàn nhã xem tài liệu, một bên trò chuyện điện thoại.

Âm thanh từ điện thoại nhanh chóng phát ra, vang vọng khắp văn phòng rộng lớn.

“A Càn, tôi có người bạn, anh ta đã viết xong kế hoạch chi tiết cho một game mới, giờ cần tìm người đầu tư. Tôi nhớ cậu đang có ý định tiến quân vào ngành công nghiệp trò chơi này đúng không? Tôi gửi cậu bản kế hoạch với bản thử nghiệm trước, cậu tự mình trải nghiệm xong xem ổn không rồi mới quyết định chuyện đầu tư, cậu cảm thấy sao?”

Phó Càn buông tài liệu trong tay, hỏi lại: “Cậu như thế nào không tự mình đầu tư mà lại tìm đến tôi?”

Người đối diện bất đắc dĩ thở dài: “Cậu quên rồi sao, tôi còn bận chuyện đám nhóc phá phách ở nhà nữa, cả ngày không khiến tôi bớt lo được.........”

Phó Càn nở nụ cười: “ Thật là, cậu làm ông nội trợ ba năm, phỏng chừng cậu đã quên phải đầu tư như thế nào rồi.”

“................Cút! Cậu chỉ biết châm chọc tôi là giỏi thôi, cẩn thận tôi cúp máy đấy!”

“Mau nấu cơm đi!”

“Tút tút tút.....................”

Phó Càn mở ra hòm thư ra xem, bên trong nhiều hơn một phần văn kiện mới.
« Chương TrướcChương Tiếp »