Chương 44: Ghen tuông

Đỗ Thi Thi ngay lập tức cảm nhận được sát ý do nữ nhân đối diện bộc lộ ra, nàng lạnh lùng liếc nhìn nữ nhân, thản nhiên nắm tay Trần Cơ Thường đi theo hắn vào cung điện. Trần Hiểu Nguyệt sắc mặt tái nhợt, cắn môi dưới, bộ dáng có vẻ khıêυ khí©h này gần như khiến Trần Hiểu Nguyệt tức giận phát điên.

Làm sao một tiểu cung nữ như nàng ta lại có thể được Tam ca sủng ái? Trần Tiểu Nguyệt cau mày, quay đầu lại, lập tức gọi Trần Cơ Thường:

"Tam ca, huynh thanh thiên bạch nhật như thế này nắm tay một nô tỳ, còn ra thể thống gì, không sợ người đời chê cười sao?"

"Ồ, hoàng muội thật là lo chuyện bao đồng, cư xử không đúng mực lại còn muốn làm người quản lý ta? Ngươi nên đi gặp phụ hoàng mà nói lý." Trần Cơ Thường cười lạnh, siết chặt tay Đỗ Thi Thi hơn một chút.

Câu nói này mỉa mai đến mức Đỗ Thi Thi gần như muốn quỳ xuống trước mặt người đàn ông tuấn tú và tài năng này! Một mũi tên trúng hai con chim nhạn có thể châm biếm công chúa và cả cha của nàng, ngầu quá!

Đỗ Thi Thi thậm chí còn không cần nói gì, để đánh bại nữ chính mưu mô chỉ cần một lời từ người đàn ông tuấn tú lạnh lùng và sâu sắc bên cạnh nàng. Trời ơi, nàng có thể mang Trần Cơ Thường đi cùng mỗi khi ra ngoài không?

Lúc này, Trần Hiểu Nguyệt bỗng trở nên xấu hổ, sắc mặt tái nhợt và xám xịt như thây ma, nàng ta đoán rằng Trần Cơ Thường đã biết chuyện giữa mình và Hoàng thượng. Nàng đã bất cẩn tự cắn lưỡi rồi. Trần Hiểu Nguyệt nhanh chóng trừng mắt nhìn Đỗ Thi Thi đang hả hê bên cạnh nam nhân kia.

"Thi Thi, sao ngươi có thể hạ tiện như vậy! Ngươi chẳng những đã có Thái tử, còn có cả Ngũ hoàng tử, hiện tại lại muốn cướp đi cả Tam ca của ta, ta không tin ngươi chưa từng lăn giường cùng bọn họ! Đồ tiện tì!"

Đỗ Thi Thi chưa kịp nói gì thì Trần Cơ Thường đã một tay chặn Trần Hiểu Nguyệt lại:

"Hoàng muội lăn giường với cha ruột của mình, và mọi người đều đã biết về tai tiếng này. Ngươi chắc chắn mới là kẻ hạ tiện."

Đôi môi của Trần Hiểu Nguyệt run lên, nàng không bao giờ ngờ rằng Trần Cơ Thường sẽ nói những điều như vậy với mình.

Vốn tưởng nàng ta sẽ hiểu chuyện, nhưng ai ngờ Trần Hiểu Nguyệt lại giơ ngón tay lên chỉ vào thẳng mặt Đỗ Thi Thi, nhìn nàng một cách gian xảo và hèn hạ.

"Đồ tiện tì, ngươi cứ đợi đấy, ngươi không hả hê được mãi đâu!" Nàng nhếch môi hét lớn, trừng mắt nhìn cung nữ trước mặt, khuôn mặt vốn dĩ hiền lành trong nháy mắt trở nên ác độc do ghen tị và oán hận. Thị nữ lập tức vội vàng cúi đầu, nhanh chóng đi theo Trần Tiểu Nguyệt bước ra ngoài.

Mãi cho đến khi tiếng bánh xe của Trần Hiểu Nguyệt biến mất, Đỗ Thi Thi mới ngước mắt nhìn Trần Cơ Thường:

"Ai, nàng ta không phải là muốn gϊếŧ chết nô tỳ chứ?"

Nam nhân cụp mắt xuống, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trắng trẻo của nàng, cười nửa miệng nói:

“Nàng ta có gan đến mức đấy sao? Đừng lo lắng, có ta ở đây. Nhưng mà, ngươi thật sự đã ngủ với Nhị ca và Ngũ đệ rồi sao?" Câu hỏi đột ngột của Trần Cơ Thường khiến Đỗ Thi Thi cảm thấy xấu hổ và lúng túng không biết phải làm sao.

Nàng lớn giọng, lắc đầu:

"Không không không, ta vô tội."

Lúc này, Trần Cơ Thường nheo mắt lại, hừ lạnh một tiếng:

“Ồ? Lần đầu tiên gặp mặt, ngươi đã không còn là trinh nữ nữa."

Một mùi giấm chua nồng nặc xộc vào mặt nàng. Nhưng Đỗ Thi Thi vẫn đơ ra nhìn hắn:

“A, ngoại trừ ngài... ta chưa từng ngủ với ai cả.”

Có lẽ thái độ của nàng quá khẩn trương, Trần Cơ Thường lại nghiêm khắc tỉ mỉ, thực sự khó chấp nhận những lời nói dối như vậy.

Hắn tức giận rồi.