Quyển 1 - Chương 2
Những tia nắng gay gắt chiếu xuống đống đổ nát, nơi có một tiểu cô nương khoảng năm sáu tuổi đang nằm.
"Đau" Thanh Khê cảm thấy vô cùng đau đớn, thân thể như bị nghiền nát, đầu óc một mảng trống rỗng, cảm xúc chân thật như thế đã rất lâu rồi cô không cảm nhận được.
Cô là một linh hồn đến từ thế giới hiện đại. Ở thế giới ấy cô là một cô nhi sống không nơi nương tựa chỉ biết dựa vào bản thân mà cố gắng không ngừng vươn lên. Sau khi tốt nghiệp đại học cô được mời làm quản lý của công ty K. Cuộc sống của cô rất đơn giản sáng sẽ đến công ty chiều tan ca, thỉnh thoảng sẽ đọc vài cuốn tiểu thuyết hoặc đi dạo cùng bạn. Cô nghĩ mình sẽ sống bình bình thản thản cho đến cuối đời.
Cho đến một ngày cô bị tai nạn giao thông, chưa kịp cảmnhận đau đớn, trước mắt cô là một mảnh tối đen, sau khi tỉnh lại cô đã ở nơi này, làm một linh hồn không ai có thểnhìn thấy.
Cô đã rong rũi dạo chơi qua rất nhiều nơi, cho đến khi cô đi quangọn núi. Nơi cô đã gặp Hạ Vân Du tiểu thư của Hạ gia, cô ấy là người duy nhất có thể thấy cô trong thế giới này. Cô cảm thấy như có sợi dây vô hình trói chặt cô cùng Hạ tiểu thư. Cô không thể bỏ đi nơi khác được nên đành phải ở lại nơi này cho đến khi chứng kiến cảnh gia tộc Hạ Vân Du bị diệt.
Cô thu hết tất cả vào mắt mình, không một tia thương cảm hay xót xa. Vì cô biết đây là kết cục của họ không thể thay đổi, số phận của họ là phải diệt tộc vì đắc tội với nữ chính. Đúng cô đã xuyên vào cuốn tiểu thuyết tu tiên và Hạ Vân Du là một nữ phụ, một nữ phụ không đáng nhắc tới vì cô ấy sẽ chết trong chương một của truyện.
Cô cứ bay trên những thi thể của Hạ gia tìm kiếm bóng dáng của Hạ Vân Du. Cho tới khi nhìn thấymột bàn tay yếu ớt vươn ra trong đống thi thể, ánh mắt cô đối diện với đôi mắt ấy. Đôi mắt trong trẻo thanh khiết đến nỗi cô cảm thấy chột dạ không biết vì sao. Ánh mắt tuyệt vọng như muốn cầu xin cô một việc gì đó.
Chợt cô có cảm giác như mình bị kéo đi, đúng về hướng đứa bé ấy.
" Sao lại như vậy" cô hoảng loạn thật sự, cố tìm cách thoát khỏi trói buộc ấy nhưng không được.
Lúc này trong đầu cô lại xuất hiện một giọng nói yếu ớt :
"Hãy sống tiếp phần của muội nhé".