Quyển 1 - Chương 11: Bùn
" Người bắt con đợi cả buổi sáng chỉ vì những thứ này? " Áp chế cơn giận đang muốn bùng nổ, Hạ Vân Du khó khăn mở miệng.
Nàng nghĩ các cao nhân muốn nhận đồ đệ điều đầu tiên là người đó phải có tính kiên nhẫn vì vậy khi nãy nàng cũng ôm ảo tưởng mà chờ đợi.
Nhưng bây giờ nàng mới biết hoá ra nàng suy nghĩ quá nhiều, nhìn người đang vui vẻ trước mặt nàng chỉ muốn tiến lên bóp chết lão thôi.
" Thích không? Ta đặc biệt chọn cho con đó."Phạm lão dùng cả một buổi sáng, rốt cuộc cũng chọn được vài món, nghe nói tiểu hài tử đều thích chúng.
Sau đó Phạm lão còn thích thú lấy từ trong đống đồ một cái trống lắc tay, lắc lắc trước mặt Hạ Vân Du.
Kiềm chế, kiềm chế........a ..kiềm chế, người chỉ muốn tặng lễ vật cho nàng thôi, là lễ vật là lễ vật đó.
Khoé miệng Hạ Vân Du co rút một hồi, nghiến răng khạc ra một câu:
" Con rất thích"Nói xong nhịn không được liền quay đi chỗ khác, nàng sợ chính nàng sẽ điên lên.
Đôi mắt hồ ly của Phạm lão loé lên tia sáng, lão phát hiện nha đầu ngày càng thú vị a.
" Ha ha, vậy sau này ta sẽ tặng con nhiều hơn "
" ...."
Thấy Hạ Vân Du không trả lời, Phạm lão càng vui vẻ, lại tiếp tục trêu nàng, rốt cuộc cũng chịu không nổi nữa, Hạ Vân Du nhắc mục đích của việc đến đây:
" Hôm nay không phải người bảo con đến đây để luyện tập sao? "
" A, đúng rồi, xem ta này,xém chút là quên mất"Thành công thấy Hạ Vân Du cứng đờ, Phạm lão vui vẻ kéo Hạ Vân Du biến mất.
Chưa kịp định thần người đã bị đưa đến nơi khác, Hạ Vân Du ngây người nhìn khung cảnh trước mặt.
Không thể tin được nhìn xung quanh, một vùng bạt ngàn đầy...bùn, không nhìn thấy điểm cuối.
Cảm giác đang có gì đó ở dưới chân, Hạ Vân Du tỉnh lại nhìn xuống lớp bùn đen ngòm như quỷ đói, không ngừng nuốt chửng đôi chân của nàng.
Hạ Vân Du khó khăn nhấc từng bước muốn thoát khỏi lớp bùn, đôi mắt bình tĩnh nhìn xung quanh, tìm kiếm bóng dáng của Phạm lão.
" Nha đầu, chạy đi, nếu con đứng lại thì lớp bùn sẽ nuốt chửng con đấy, đến lúc đó ta cũng không cứu được con đâu" Phạm lão không tim không phổi nói.
Nghe thấy tiếng Phạm lão, Hạ Vân Du dùng hết sức chạy về phía trước, trong lòng không nhịn được hỏi thăm mười tám đời tổ tông của Phạm lão.
Mỗi bước chân đều nặng như đeo chì, mới chạy được một khắc, thì chân nàng đã nhấc lên không nổi, mồ hôi ướt đẫm cả người, khuôn mặt đỏ bừng.
Góp cuộc cũng chịu không được, Hạ Vân Du té nhào về phía trước, cả người bị lớp bùn nuốt chửng.