Giang Yến Lê đoán không sai, đây là Truyền Tống Trận dùng để dịch chuyển các con rối đến.
Sau khi họ đặt bẫy không lâu, có một đám con rối nổi lên từ trận pháp.
Nhưng sau khi đặt bẫy, bọn họ không cần một người nào mà vẫn có thể giải quyết được tất cả những con rối đó.
Đến một nhóm, gϊếŧ một nhóm.
Kết quả đã gϊếŧ bốn năm nhóm con rối, nhưng số lượng con rối ngày càng lớn, sắc mặt mọi người đều trở nên ngưng trọng.
Những con rối liên tục xuất hiện.
" Sao lại có nhiều như vậy?" Giang Yến Lê cảm thấy thật kinh khủng, có quá nhiều con rối, hơn nữa chúng đều có tu vi trúc cơ, nếu bọn họ không bố trí bẫy rập, e rằng những con rối này sẽ tạo thành tổn thương rất lớn cho bọn họ, thậm chí còn hơn thế nữa.
Cho dù Tư Mặc Hàn là tu sĩ kim đan, cũng chưa chắc có thể đánh lại tất cả các con rối trúc cơ này.
Vốn dĩ vẻ mặt của Tư Mặc Hàn khá nhàn nhã, nhưng khi thấy nhiều con rối như vậy, sắc mặt anh cũng dần ngưng trọng lại.
Không phải vì sợ, mà là, thật sự có quá nhiều con rối. Những gì anh nghĩ hoàn toàn khác với những gì Giang Yến Lê nghĩ.
Những con rối ở nơi này mà được thả ra thì chính là một lực lượng rất lớn, co dù là ai cũng sẽ kiêng kị, thậm chí còn lôi kéo.
Nếu dùng ở trên chiến trường, những con rối này cũng rất khó đối phó, chắc chắn có 5 phần thắng., đừng coi tường 5 phần này, nhiều hơn 5 phần thắng, chẳng khác nào gần hơn với chiến thắng!
Đây là một sự tồn tại có uy hϊếp rất lớn, không biết nhưng con rối này là của ai?
Nhiều con rối như vậy, lại xuất hiện ở một nơi không có ai qua lại như Đoạn Nham Sơn.
Tư Mặc Hàn nheo mắt lại, cảm thấy có một chút quái dị.
Đoạn Nham Sơn có U Minh Yêu Hỏa, ai dám ở lại nơi này? Còn tạo ra nhiều con rối như vậy?
Hơn nữa, thuật luyện rối, là một phương pháp cấm kị!
Thuật luyện rối, lấy tu vi của con rối làm chủ, có thể khiến con rối bộc phát ra tiềm lực vô hạn, nhưng đồng thời cũng làm tiêu hao linh hồn và thọ mệnh của con rối.
Nhưng cái này còn chưa tính, mấu chốt là mấu chốt là thuật luyện rối này vô cùng tàn nhẫn, làm ra bằng cách sử dụng thân xác của người chết!
Cho dù không phải người chết, thuận luyện rối cũng biến người sống thành người chết.
Hồn phách của những con rối này, không phải hồn phách của con rối, mà chủ nhân của các con rối sẽ thông qua thuật dưỡng cổ để tạo ra những linh hồn mạnh mẽ nhất, sau đó làm những hồn phách này bám vào cơ thể của con rối.
Sau khi sử dụng dược vật, cơ thể của con rối trở nên bất tử, nhưng không thể sống, bởi vì thân thể của con rối vốn đã chết rồi. Sau khi hồn phách tiến vào thân thể, nhưng cũng chỉ chiếm được thân thể thôi, con rối vẫn sẽ bị chủ nhân khống chế.
Hai, mười tám, hay một trăm con rối, Tư Mặc Hàn cũng không để ý.
Anh có thể giải quyết hết đống con rối này.
Nhưng bây giờ không phải là hai hay mười tám, mà là hơn một ngàn con con rối.
Không có tài nguyên, ai có thể dưỡng ra nhiều con rối như vậy?
Không có thủ đoạn, ai có thể lên được Đoạn Nham Sơn, còn điều khiển được nhiều con rối như vậy?
Giang Yến Lê cảm thấy toàn thân Tư Mặc Hàn trở nên lạnh lẽo, có chút khó hiểu, nhưng cậu cũng thông minh hơn, không hỏi câu nào. Cậu cảm thấy bây giờ mình ngậm miệng là tốt nhất, không nên nói quá nhiều, cũng đừng làm gì hết.
" Thiếu tướng, nơi này có quá nhiều con rối, linh thạch chúng ta mang đến, sợ là không đủ. Cũng không biết còn bao nhiêu con rối, trận pháp cũng duy trì không được bao lâu."
Tư Mặc Hàn gật đầu, trầm tư.
Giang Yến Lê định nói, trên người ta có linh thạch, có thể chống đỡ một đoạn thời gian.
Nhưng khi nghĩ lại, linh thạch đó là Tư Mặc Hàn cho cậu, hơn nữa Tư Mặc Hàn cũng chưa nói gì, nên cậu cũng không nhắc đến.
Nhẫn không gian của cậu không lớn, chỉ có năm mươi mấy thước vuông, đặt nhiều gỗ ở đó như vậy, không có khả năng chứa nhiều linh thạch.
Nếu cậu lấy ra, nhất định sẽ khiến người khác hoài nghi.
Đến lúc đó, Tư Mặc Hàn sẽ lấy lại không gian.
"Tìm nguồn gốc." Tư Mặc hàn nói: "Cứ để trận pháp lại cho bọn ta. các ngươi hãy chia nhau đi tìm nơi con rối xuất hiện, nhớ hành động cận thận, không cần cưỡng cầu, tìm thấy thì quay về bẩm báo."
“Vâng, thiếu tướng!”
Một đám người chia nhau ra tìm, chỉ để lại Tư Mặc Hàn, Giang Yến Lê và A Ly.
Giang Yến Lê cảm thấy Tư Mặc Hàn có chuyện phải làm, nên cậu luôn chờ, nhưng Tư Mặc Hàn vẫn bất động, rốt cục Tư Mặc Hàn muốn làm gì?"
Giang Yến Lê nhìn về phía A Ly, A Ly lắc đầu, tỏ vẻ không biết.
"Tiểu gia hỏa, lấy ra đi."
"A? Lấy cái gì?"
Tư Mặc Hàn chỉ vào mắc cá chân của Giang Yến Lê.
Giang Yến Lê lập tức hiểu, tháo sợi dây chuyền đưa cho Tư Mặc Hàn.
Tư Mặc Hàn phất tay, đem Giang Yến Lê thu vào không gian.
Giang Yến Lê nhìn đống gỗ đen trước mặt: "....."
Đây là muốn làm gì?
" Thiếu tướng, ngươi muốn làm gì? Sao lại bỏ ta vào trong?"
" Ngoan ngoãn đợi, chờ thời cơ tới, ta sẽ thả ngươi ra."
Giang Yến Lê dừng lại, sao còn không biết chuyện gì đang xảy ra? Cậu vội vàng hỏi: "Có phải bên ngoài xảy ra chuyện gì không?"
" Ngươi nghĩ nhiều rồi."
Sau đó, Tư Mặc hàn không nói gì nữa.
Giang Yến Lê biết, khẳng định là rất nguy hiểm.
Nếu không nguy hiểm, Tư Mặc hàn chắc chắn có thể che chở cậu, làm sao có thể giấu cậu ở nơi này?
Lúc trước cậu còn có thể đi theo Tư Mặc Hàn để điều tra, nhưng hiện tại lại thành vướng bận của người kia.
Giang Yến Lê vô cùng buồn bực, nhưng cậu cũng biết, nếu thật sự gặp nguy hiểm lớn, cậu cũng không làm được cái gì, vẫn nên ở trong không gian mới tốt, chỉ hy vọng bọn họ sẽ không xảy ra chuyện gì.
Giang Yến Lê ở trong không gian, không có chuyện gì để làm.
Bây giờ làm cái gì cũng không được, cũng không nghĩ ra cái gì.
Chỉ biết vướng bận.
Đã vậy, cậu vẫn nên ở đây tu luyện thật tốt!
Chỉ có mạnh hơn, mới không trở thành vướng bận của người kia.
Giang Yến Lê nghĩ nghĩ, sau đó khoanh chân ngồi trên mặt đất, bắt đầu ngẫm lại những gì cậu đã nhìn thấy trong mấy qua, rồi chậm rãi lĩnh ngộ, cậu dường như đã giác ngộ được cái gì đó.
Mộc linh khí không ngừng chảy vào thân thể cậu, Giang Yến Lê hấp thu linh khí, nhưng linh khí lại bị thải ra. Tuy cậu đã cảm nhận được bình cảnh, nhưng vẫn chưa đủ.
Cậu cần phải rèn luyện nhiều hơn, tốt nhất là luyện cái mà có thể xông pha chiến trường!
Nội tâm Giang Yến Lê có nhiều cảm xúc lẫn lộn, cậu không thể để Tư Mặc Hàn bảo vệ mãi được, cậu phải mạnh mẽ hơn.
Đúng lúc này, Giang Yến Lê nghe thấy một tiếng bụp.
Giang Yến Lê hoảng sợ, lập tức mở mắt, chỉ thấy một người lính bị ném vào không gian. Đối phương đã hôn mê, hơn nữa còn bị thương nghiêm trọng, cả người đều là máu, một chân hiện ra trạng thái vặn vẹo, có vẻ đã bị gãy. Xem ra cuộc chiến ngoài kia rất khốc liệt, bọn họ đang phải đối mặt với một uy hϊếp nghiêm trọng.
Không kịp nghĩ nhiều, Giang Yến Lê lập tức đi tìm dụng cụ y tế,.....để giúp đối phương rửa sạch vết thương.
Mấy thứ này là Tư Mặc hàn bảo cậu chuẩn bị, không nghĩ bây giờ lại phát huy tác dụng.
Thật ra Giang Yến Lê hy vọng, cả đời cũng không cần dùng đến mấy cái này!
Sau khi kiểm tra miệng vết thương của đối phương, Giang Yến Lê bắt đầu giúp đối phương rửa sạch vết thương. Có một ít vết thương bình thường, cậu có thể bôi thuốc băng bó, nhưng có một ít vết thương cần khâu thì cậu không làm được. Khi bôi thuốc và băng bó cần phải cẩn thận, những cái đó không là gì cả, mấu chốt là cái chân gãy kia phải xử lí như thế nào?
Chân đối phương đã bị biến dạng, rõ ràng đã bị chặt đứt, nếu không đem xương dời đi, cho dù dùng dược liệu cũng sẽ bị què, nhưng vấn đề là, cậ không biết làm a!
Không phải gãy xương nên chụp X-quang sao?
Sau đó có phải nên nối xương gì đó hay không, nhưng cậu không biết làm.
Ở chỗ này không thể chụp X-quang, cậu cũng không thể làm, bây giờ cậu nên làm gì?
"Thiếu tướng, cái chân này đã bị gãy a, ta phải làm gì?"
“Ta dạy cho ngươi.” Âm thanh của Tư Mặc Hàn truyền đến:" Ngươi nghiêm túc nghe ta nói!"
"Được." Giang Yến Lê vô cùng khẩn trương.
Cậu chưa bao giờ nghĩ đến, mình sẽ gặp phải loại tình huống này, thậm chí cậu còn chưa học y bao giờ, cậu sợ mình chữa, vết thương càng nặng thêm, nhưng bây giờ không còn biện pháp khác. Đám người Tư Mặc Hàn vẫn còn chiến đấu ở bên ngoài, thực lực của cậu không đủ mạnh, chỉ có thể đứng ở phía sau, nếu ngay cả chuyện này cũng làm không xong, vậy cậu cũng quá vô dụng đi.
“Thiếu tướng, ngươi nói đi, ta có thể làm được!”
Giang Yến Lê hít một hơi sâu, cậu biết mình vốn không biết cái gì, nhưng cậu nhất định phải học được!
" Đầu tiên, ngươi dùng thần thức và linh lực, đưa vào trong thân thể của đối phương, sau đó khuếch tán thần thức, xem tình huống chân của đối phương, rồi nói cho ta."
" Hảo."
Giang Yến Lê dựa vào phương pháp mà Tư Mặc Hàn nói, đem linh lực đưa vào thân thể đối phương, cuối cùng cũng tìm được cái xương đứt gãy.
Gần như toàn bộ xương đều bị bãy, nhưng không phải là gãy xẹp xuống, mà là trở nên vặn vẹo, Giang Yến Lê yên lặng nhớ kĩ vị trí, rồi nói cho Tư Mặc Hàn.
Tư Mặc Hàn nghe xong, sau đó bắt đầu dạy Giang Yến Lê cách trị liệu chân của đối phương.
Tinh thần của Giang Yến Lê như bị treo lên, giống như đang thực hiện một ca phẫu thuật, không thể có chút sai sót nào. Nhưng cậu chưa bao giờ làm qua những chuyện này, cậu cũng không biết có thể thành công hay không. Cậu không ngừng tập trung, dường như không cảm giác được những chuyện xung quanh.
Cậu từng chút từng chút giúp đối phương trị liệu, trong mắt cậu, đây không phải là một cái chân, mà là hai cái xương cần được nối lại một cách hoàn chỉnh.
Không có thuốc tê, cậu cũng không biết đối phương đau bao nhiêu, chỉ thấy đối phương ngất đi mà vẫn bị đau đến tỉnh.
Khi nhìn thấy Giang Yến Lê đang loa hoay với cái chân của mình, lại nghe được âm thanh của Tư Mặc Hàn, hắn không kêu lên, chỉ cắn chặt môi, dùng đôi mắt tín nhiệm nhìn Giang Yến Lê, không nói câu nào, để Giang Yến Lê tùy ý giày vò chân mình.
Giang Yến Lê rất căng thẳng, đồng thời cũng được tiếp thêm động lực rất nhiều, cậu càng thêm dụng tâm.
Cậu có một cảm giác rất mãnh liệt, nhất định phải chữa khỏi chân cho người này!!!
Thấy môi của người kia chảy máu, cậu nói:" Trên đất có một cây gỗ, ngươi cứ cắn nó, đừng làm tổn thương chính mình."
Người nọ nghe vậy thì gật đầu, quả nhiên trên mặt đất có một cây gỗ.
Thanh gỗ kia bị khoét nhọn, cắm trên mặt đất, hắn dùng tay rút nó ra, để vào trong miệng cắn!
Giang Yến Lê hết sức chuyên chú, rất sợ sẽ mắc sai lầm, mỗi một chữ của Tư Mặc Hàn, đều phóng đại ở bên tai cậu, rất quan trọng rất quan trọng.
Sau khi hoàn thành xong hết thảy, thân thể cậu như được giải thoát, mồ hôi ướt đầm đìa.
Nhìn khúc xương đã được nối thành công, cậu có một cảm giác thành tựu không thể giải thích được, cảm giác thành tựu này rất khác lạ, làm cho Giang Yến Lê sững sờ một lúc lâu.
"Cảm ơn." Âm thanh của người kia truyền đến, Giang Yến Lê nhìn hắn.
Hắn hơi hơi cười, sau đó liền hôn mê bất tỉnh.