Khu rừng có rất nhiều chướng khí, Giang Yến Lê cảm thấy mình đã đi rất lâu, nhưng vẫn chưa đi ra khỏi khu rừng này, bọn họ giống như đã đi lòng vòng nơi này rất nhiều lần.
Tầm nhìn của bọn họ khá thấp, thần thức cũng bị cản lại, ngay cả thần thức của tu sĩ kim đan như Tư Mặc Hàn cũng bị ngăn cách hơn phân nửa.
Hơn nữa, hiện tại Tư Mặc Hàn còn bị thương, không thể sử dụng thần thức quá nhiều.
Thật không may, cậu cũng không biết nhiều về khu rừng chướng khí, bởi vì trong sách, Tô Triệt và những người khác đã bỏ qua nơi này.
Rừng rậm rất nguy hiểm, bọn họ không dám đến gần, nên đã chọn một con đường khác.
Lúc trước, khi Giang Yến Lê nói với Tư Mặc Hàn về Huyền Băng Nhũ, cậu đã giải thích về Đoạn Nham Sơn, đồng thời cũng nói đến con đường mà Tô Triệt đã từng đi, không nghĩ tới Tư Mặc Hàn lại chọn khu rừng chướng khí.
Anh lựa chọn con đường này, chắc chắn là có lí do của chính mình, bởi vậy tuy rằng Giang Yến Lê cảm thấy hơi kì quái, nhưng lại không ngăn cản.
Hai giờ sau, Giang Yến Lê cảm thấy mình đã bị lạc mất phương hướng rồi, nhưng vẫn chưa đi đến bìa rừng. Phần gỗ khô xung quanh đã bị nhiễm độc U Minh Hỏa, chúng đã trở nên lạnh băng và cứng rắn, so với cụ đá còn cứng hơn.
Dùng dao chặt xuống, dao gãy, nhưng cây gỗ vẫn chẳng có xây xước gì.
Trừ khi dùng linh lực, bằng không sẽ không thể chặt được những cây gỗ đen này.
" Đã bao lâu rồi?" Tư Mặc Hàn đột nhiên mở miệng hỏi.
" Hai giờ, ba phút, tám giây." Lão trung tướng nhìn đồng hồ trong tay, nhắc nhở.
" Lạc đường à?"
Giang Yến Lê dừng lại, nhìn Tư Mặc Hàn.
" Chúng ta lạc đường?" Tuy hơi khó hiểu, nhưng Giang Yến Lê rất nhanh đã an tâm lại, bọn họ đi lâu như vậy, vẫn chưa tìm được lối ra.
" Đúng là đã lạc đường."
" Vậy, vậy phải làm sao bây giờ?"
" Không vội, nhất định có thể đi ra."
Giang Yến Lê rất sốt ruột, nhưng hai người Tư Mặc hàn và lão trung tướng lại rất bình tĩnh.
Thấy thế, tâm tình của cậu cũng bình tĩnh lại.
Bình tĩnh có thể tìm được cách giải quyết, Tư Mặc Hàn và lão trung tướng cũng bình tĩnh như vậy, cậu biểu hiện quá mức khẩn trương, trông thật không có bản lĩnh, cho nên Giang Yến Lê cũng bình tĩnh lại.
May mắn Tư Mặc Hàn là người đi cùng cậu, nếu là những người khác, e rằng bây giờ đã hoảng loạn không biết nên làm gì rồi.
Nếu lạc đường, vậy thì phải nghĩ cách đi ra ngoài.
Bốn phía là cây cối, những cây bị độc ăn mòn, đều biến thành cây gỗ.
Những cây gỗ đó bởi vì bị độc U Minh Hỏa ăn mòn trong thời gian dài, nên đã biến thành những cọc gỗ, cắm rễ trong khu rừng chướng khí, hấp thu chướng khí rồi trở nên rắn chắc. Giang Yến Lê bước đến một đám cây, nhìn đám cây đen như mực trước mặt.
Cậu không cảm nhận được bất kì dấu hiệu của sự sống nào trên những cái cây này, thay vì nói là cây, nói là độc thì đúng hơn.
Ánh mắt Giang Yến Lê vừa động, một đạo linh khí màu xanh nhạt xuất hiện trên tay cậu.
Cậu điều khiển linh lực của mình biến thành một lưỡi dao, hung hăng chém vào một cành nhỏ của cây.
Thân cây rất cứng, cho dù chém thì nó vẫn bất động, nhưng cành thì vẫn có thể.
Sau khi chém, cành khô rơi xuống đất, âm thanh giống như một thanh sắt rơi xuống.
Giang Yến Lê nhặt cành khô lên.
Cậu mang bao tay phòng độc, vậy nên chất độc cũng không làm gì được cậu.
" Cậu ta đang làm cái gì?" Lão trung tướng nghi hoặc, hỏi.
" Không biết." Tư Mặc hàn lắc đầu :" Nhìn xem!"
Lão trung tướng khó hiểu, bọn họ cần phải đi ra khỏi khu rừng này, nhưng những kí hiệu bọn họ làm ra đã bị đánh tan, thậm chí còn không biết tìm ở đâu. Cây gỗ đen ở nơi này rất nhiều, trong thời gian ngắn, bọn họ không thể đi ra ngoài được.
Nếu Giang Yến Lê có thể nghĩ ra biện pháp thì tốt quá.
Đương nhiên, bọn họ cũng không đặt nhiều hi vọng lên Giang Yến Lê, cũng sẽ tự mình đi tìm đường ra.
Lão trung tướng định đẩy Tư Mặc Hàn rời đi, nhưng lại bị Tư Mặc Hàn ngăn lại.
" Ngươi tự đi giúp bọn hắn, ta sẽ đi theo sau."
" Vâng, thiếu tướng."
Giang Yến Lê nhìn Tư Mặc Hàn đi tới, nói:" Ngươi có cảm thấy những cây gỗ đen đó rất kì quái hay không?"
" Kì quái như thế nào?"
" Ngươi nói xem, những cây gỗ đen đó là lớn lên ở nơi này sao?"
“Chẳng lẽ không phải?”
“Ta cũng không biết. Chỉ là cảm thấy hơi kỳ quái, những cây gỗ đen này đều có độc. Nhưng thiếu tướng không phát hiện sao? Những cây bên ngoài cũng bị độc ăn mòn, nhưng tại sao chỉ có một số cây bị biến thành màu đen, còn lại thì bị chết hoặc biến mất? Nhưng toàn bộ chỗ này đều là cây gỗ đen, còn có rất nhiều, chẳng lẽ vì nơi này có nhiều trướng khí?"
Nghĩ xong, Giang Yến Lê vẫn cảm thấy kì quái.
Theo lí thuyết, nơi có càng nhiều chướng khí, cây cối phải chết hoặc biến mất càng nhiều mới đúng.
Nhưng nơi này lại ngược lại.
Trên cơ bản, cứ ba bước sẽ thấy một cây gỗ đen thô tráng.
" Sao ngươi lại nghĩ đến chuyện này?"
" Ta cũng không biết, ta chỉ muốn biết những cái cây gỗ đen này sinh ra như thế nào thôi, cho nên....."
Giang Yến Lê nhìn về phía Tư Mặc Hàn, Tư Mặc Hàn cũng hiểu í của cậu, cười nói:" Ngươi muốn làm gì thì làm."
Hai mắt Giang Yến Lê tỏa sáng, nói: " Cảm ơn thiếu tướng."
" Không cần gọi ta là thiếu tướng, quá xa lạ, không thích."
" Không gọi ngươi là thiếu tướng, vậy gọi ngươi là cái gì?
" Ngươi gọi ta là Mặc Hàn là được."
Giang Yến Lê: "....." Như vậy cũng quá thân mật rồi đi.
Đương nhiên, Giang Yến Lê cũng chỉ nghĩ trong lòng, không dám biểu hiện ra ngoài.
Hơn nữa, không biết thế nào, cảm giác gọi là " Mặc Hàn" thì có vẻ quá thân cận.
" Cái này, ta, ta gọi không được, vẫn gọi là thiếu tướng đi!"
Tư Mặc Hàn nhìn Giang Yến Lê, lắc đầu.
Thôi, không vội, bọn họ còn rất nhiều thời gian.
Giang Yến Lê không biết Tư Mặc Hàn nghĩ gì, thấy Tư Mặc Hàn không ép buộc, cậu cũng nhẹ nhàng thở ra.
Giang Yến Lê dùng linh lực chặt cây gỗ đen.
Cây hắc mộc rất cứng, cậu dùng hết linh lực, cũng chỉ chặt được hai cây mà thôi.
Giang Yến Lê lấy ra đan dược, đang định muốn ăn, thì lại đem cất lại.
" Thôi, đan dược quá quý giá, vẫn nên ăn linh quả đi!"
" Phốc, chẳng lẽ linh quả không trân quý?" Tư Mặc Hàn cười nói.
Giang Yến Lê nói: "Trân quý, trân quý, nhưng đan dược thì vẫn khó có được hơn." Sắc mặt Giang Yến Lê có chút rối rắm, nói: " Hơn nữa, chúng ta đâu có thiếu linh quả."
Tư Mặc Hàn cười, nhìn Giang Yến Lê.
Không biết vì sao, mỗi lần ở trước mặt tiểu gia hỏa này, tâm trạng của anh luôn rất tốt.
Anh đưa tay ra, từng đạo kim quang quét đến những cây gỗ đen xung quanh.
Giang Yến Lê chỉ cảm thấy một trận cuồng phong càn quét bừa bãi, tiếp theo lại nhìn thấy những cây gỗ đen đổ xuống, một mảnh gỗ lớn cũng không còn.
Giang Yến Lê: “……”
Chênh lệch này, thật là muốn đả kích người khác.
Một người là luyện khí kì, một người là kim đan kì, cậu dùng hết linh lực mới chặt được hai cây gỗ đen, Tư Mặc Hàn thì chặt một mảng lớn mà chẳng hề hấn gì.
Giang Yến Lê cảm thấy mình thật nhỏ yếu, vô dụng, cũng không biết mình tới đây để làm gì?
Mấu chốt là Tư Mặc Hàn không thấy được sự kinh ngạc và tự ti của cậu, còn nói: " Đủ chưa?"
Giang Yến Lê sửng sốt nói: "Đủ, đủ rồi, vậy là đủ rồi!"
Có hơn trăm cây gỗ đen ngã xuống trên mảnh đất, tuy cây rất cứng, nhưng trong mắt Tư Mặc Hàn thì chẳng là gì cả.
Giang Yến Lê thu thập những khúc gỗ đen ở xung quanh, Tư Mặc Hàn cũng đi theo, khoảng cách của Giang Yến Lê với Tư Mặc Hàn không quá 3m. Chướng khí xung quanh ngăn cản thần thức, bởi vậy anh không dám để Giang Yến Lê cách xa mình quá 3m. Giang Yến Lê chỉ lo nhặt gỗ đen, không để ý xung quanh.
Khi cậu nhặt xong những khúc gỗ ở xung quanh, ngẩng đầu lên, thì phát hiện tất cả mọi người đang nhìn cậu.
Giang Yến Lê hơi nghi hoặc, nói: "Có chuyện gì sao?"
“Nhặt xong rồi?” Tư Mặc Hàn hỏi.
" Ừm, ta nhặt xong rồi."
" Vậy tiếp tục đi thôi!"
" Hảo."
Có một khoảng đất trống, bọn họ tiếp tục đi, nhưng vẫn quay lại nơi đã chặt cây.
" Chúng ta hẳn là bị lạc."
" Không phải lạc đường, đây là mê tung trận, nó đã đem chúng ta vây ở đây."
“Mê tung trận? Chẳng lẽ đã có người tới nơi này? ’’ Giang Yến Lê hỏi.
Không có người tới, sao lại có mê tung trận?
" Ai biết được?" Tư Mặc Hàn cười như không cười.
Trước đây họ không đi con đường này, mà là đi một con đường khác.
Đó chính là con đường mà Giang yến Lê đã chỉ trước đó.
Giang Yến Lê không biết, con đường mà cậu chỉ chính là con đường mà Tư Mặc Hàn đi đi ra khi đối phó với U Minh Yêu Hỏa, vốn dĩ ở đó không có đường, là bọn anh đã tự tạo một con đường nhỏ ở đó. Nhưng Giang Yến Lê lại biết rõ ở chỗ đó có đường.
Thậm chí, cậu còn biết đến sự tồn tại của Huyền Băng Nhũ.
Bọn anh không biết Huyền Băng Nhũ là cái gì, nhưng Giang Yến Lê lại nói ra được.
Mà anh cũng nguyện tin tưởng cậu!
Cái tiểu gia hỏa này, còn có rất nhiều bí mật nha!
Tư Mặc Hàn âm thầm ghi nhớ những chuyện này lại, Giang Yến Lê cũng không biết bây giờ cậu đã bị bại lộ rất nhiều.
Giang Yến Lê nhíu mày, nói: “ Chúng ta phải làm sao mới có thể ra ngoài được?"
" Ngươi có ý tưởng gì?" Tư Mặc Hàn hỏi lại.
Giang Yến Lê lắc đầu: “Không có.”
Giang Yến Lê nhìn Tư Mặc Hàn bằng ánh mắt kì lạ, nhưng Tư Mặc Hàn chỉ mỉm cười.
Giang Yến Lê nhìn lão trung tướng và bốn người theo sau.
Từ đầu đến cuối, chỉ có cậu và Tư Mặc Hàn nói chuyện.
Những người này chưa từng lên tiếng lần nào.
Mà tại sao Tư Mặc Hàn lại hỏi cậu câu đó? Chẳng lẽ vì muốn khai thác tiềm năng của cậu?
Nhưng cậu cũng không biết mình có tiềm năng gì a!
Giang Yến Lê lấy làm lạ, nhưng cũng gật đầu, suy nghĩ một chút, tiếp tục quan sát gỗ đen ở xung quanh.
Ở đây đâu đâu cũng thấy cây gỗ đen, không, phải nói là cây gỗ độc mới đúng!
Những những cây gỗ độc đó lại được xắp xếp thành một tầng mê chướng ở dưới mê tung trận, khiến cho người khác cảm thấy cây nào cũng giống nhau, làm cho khu rừng chướng khí giống như một mê cung, mọi người khi tiến vào nơi này, thực tế chỉ là đang đi xoay vòng ở một chỗ mà thôi. Nhưng chỉ cần phá được mê tung trận, nhất định sẽ ra ngoài được!"
Vậy mắt trận của mê tung trận ở đâu?
Giang Yến Lê tự hỏi.
Cậu biết một ít tri thức về trận pháp, cũng biết trận pháp cần một ít tài liệu kì quái, còn phải chính xác, cuối cùng là năng lượng duy trì trận pháp, cũng chính là linh khí.
Nhưng nơi này lại không có linh khí, vậy nên năng lượng vận chuyển trận pháp, còn phải duy trì lâu dài, vậy chỉ có một thứ: "Chướng khí."
Giang Yến Lê nói ra suy nghĩ của chính mình.
Tư Mặc Hàn gật đầu, tiếp tục nói: "Vậy làm sao để phá hủy năng lương lương vận chuyển của trận pháp?"
" Phá trận không phải là phá, có rất nhiều thời điểm, cưỡng ép phá trận sẽ khiến bản thân bị phản phệ. Nhưng phương pháp thông thường, là loại bỏ mắt trận, hoặc là làm gián đoạn năng lượng vận chuyển của trận pháp, nhưng chúng ta không tìm thấy được mắt trận, cũng không biết năng lượng vận chuyển của trận pháp ở đâu.....Có chút phiền toái."