Tư Mặc Hàn đến, cũng giúp cho tu vi của Giang Yến Lê tiến bộ rất nhiều.
Nhưng đồng thời cũng trở nên bận rộn hơn.
Sau 3 ngày, cậu đã cảm nhận được bình cảnh, cần một cái cơ duyên để trở thành tu sĩ luyện khí tầng bảy.
Nhưng cơ duyên này, không biết lúc nào mới có thể gặp được?
Giang Yến Lê đem chuyện này nói với Tư Mặc Hàn, lúc ấy Tư Mặc Hàn đang nằm trên giường giải quyết tư liệu, nghe vậy chỉ ngẩng đầu nhìn thoáng qua Giang Yến Lê.
" Mới vậy mà đã làm khó ngươi rồi?"
Giang Yến Lê có chút ngượng ngùng, thật ra, cậu cũng không rõ mình gặp bình cảnh như thế nào, chỉ cảm thấy tu vi mình tăng quá nhanh, có vẻ không ổn lắm.
Nhưng cậu cũng không vì vậy mà từ bỏ tu luyện, ngược lại, dưới sự chỉ dẫn của Tư Mặc Hàn, tu vi của cậu càng tiến bộ nhanh hơn.
Bây giờ đã sắp đến thời khắc mấu chốt, tu vi lại đột nhiên bị đình trệ không tiến.
" Hừm, quả thật ngươi đã yếu đi một chút, làm việc ở bên ngoài rất dễ bị ảnh hưởng."
Tư Mặc Hàn buông tư liệu trong tay xuống, vẫy vẫy tay với Giang Yến Lê.
Giang Yến Lê lập tức đi tới, đỡ Tư Mặc Hàn lên xe lăn.
" Ngươi xem những thứ này đi." Tư Mặc Hàn ném tư liệu cho Giang Yến Lê.
Giang Yến Lê hơi khó hiểu, nhưng vẫn nghe lời cầm lên.
Trên tư liệu là những ghi chép vô cùng tỉ mỉ về Đoạn Nham Sơn, đây là những tin tức mà Tư Mặc Hàn điều tra được trong mấy ngày nay. Mặc dù anh đã đi qua một lần, nhưng trước khi xuất phát đến Đoạn Nham Sơn vẫn nên điều tra tình huống kĩ càng, chuẩn bị tốt tất cả mọi thứ.
Giang Yến Lê vẫn chưa hiểu lý do Tư Mặc Hàn đưa tư liệu về Đoạn Nham Sơn cho cậu.
" Đoạn Nham Sơn rất nguy hiểm, tuy U Minh Yêu Hỏa đã bị ta đánh tan, nhưng nó vẫn chưa biến mất hoàn toàn, mà thân thể ta đã bị trúng độc, nếu tiếp tục chờ đợi, độc tố nhất định sẽ mạnh hơn. Có điều, có ngươi ở đó, sẽ thuận tiên hơn rất nhiều. Vậy nên ngươi hãy cùng bọn ta đi Đoạn Nham Sơn, coi như là đi lịch luyện, có lẽ đối với cái bình cổ như ngươi, lại có chỗ tốt."
" Ta, ta cùng bọn ngươi xuất phát?" Giang Yến Lê không nghĩ tới, Tư Mặc Hàn sẽ cho cậu đi Đoạn Nham Sơn cùng.
Cậu biết Đoạn Nham Sơn rất nguy hiểm, cũng biết Huyền Băng Nhũ ở chỗ nào của Đoạn Nham Sơn, nhưng cậu đã báo lại tất cả cho Tư Mặc Hàn. Về phần Tư Mặc Hàn lấy được Huyền Băng Nhũ như thế nào, đó không phải chuyện cậu cần suy nghĩ.
Bởi vì thực lực quá yếu, Giang Yến Lê cũng không ôm hy vọng quá lớn. Nếu cậu đi theo, khẳng định sẽ cản trở bọn họ, cho nên cậu nghĩ rất thoáng, không đi được thì không đi nữa.
Nhưng bây giờ Tư Mặc Hàn lại rủ cậu đi cùng?
Đây có phải là một kinh hỉ ngoài ý muốn hay không?
" Thế nào, ngươi không muốn đi? Chỗ đó nguy hiểm như vậy, ngươi không muốn đi cũng là chuyện bình thường...."
" Không, ta muốn! Ta muốn đi!" Giang Yến Lê lớn tiếng nói: "Thiếu tướng, ngươi cho ta một chút thời gian, ta sẽ đi thu xếp."
Bây giờ cậu là gia chủ Giang gia, muốn rời đi, nhất định phải đem công việc giao lại xuống dưới.
May thay, khoảng thời gian này Cao Mạc Đan vẫn luôn ở bên cạnh Giang Yến Lê, có thể thay mặt cậu quản lý chuyện trong nhà.
Cho dù không được, có một số việc quan trọng vẫn có thể quyết định từ xa.
Nếu cậu không rảnh, Cao Mạc Đan cũng có thể chờ cậu về rồi quyết định.
Bây giờ có cơ hội đi Đoạn Nham Sơn cùng với kì binh áo trắng, Giang Yến Lê sao có thể từ bỏ?
Cậu lập tức xuống nhà, đem chuyện này phân phó cho Cao Mạc Đan.
Khi Cao Mạc Đan biết được dự định của Giang Yến Lê, hắn nói: " Vậy tộc học bên kia thì phải làm sao bây giờ?
" Tạm thời dừng lại một thời gian, tu vi của ta gặp bình cảnh, muốn đi Đoạn Nham Sơn rèn luyện, ta tin bọn họ có thể hiểu được."
" Ta hiểu rồi, ta sẽ thông báo với tộc học, tạm dừng trương trình học."
Cao Mạc Đan lập tức đi liên hệ với tộc học, Giang Yến Lê nhìn bóng dáng của Cao Mạc Đan, sau đó nghĩ đến một loạt chuyện cần phải giải quyết.
Đến khi Cao Mạc Đan quay trở lại, Giang Yến Lê đã đem nhưng chuyện mình phải làm phân phó xuống dưới.
Có Cao Mạc Đan trông coi nhà, Giang Yến Lê cũng yên tâm hơn.
" Thiếu gia cứ yên tâm đi rèn luyện, ta sẽ trông coi nhà cửa thật tốt. Ngoài ra, tộc học bên kia có nói, cho dù thiếu gia đi ra ngoài rèn luyện cũng không được quên học tập, trong khoảng thời gian này phải ôn tập thường xuyên, sau khi thiếu gia quay về họ sẽ kiểm tra. Còn nói....thiếu gia phải luôn nhớ kĩ bản thân mình là một người thừa kế của Giang gia"
Giang Yến Lê gật đầu, "Ừm, ta đã hiểu rồi, nói với họ, ta sẽ chăm chỉ học tập."
Đem một loạt sự việc giao lại xuống dưới, lại mất thêm 2 ngày.
Hai ngày này, Giang Yến Lê rất bận, nhưng cậu cũng rất cui vẻ.
Đương nhiên, cậu sẽ càng hạnh phúc hơn nếu bỏ qua việc Tôn Bắc Thần ngày nào cũng lái xe đến Giang gia để tìm cậu. Hôm nay, Tư Mặc Hàn và A Ly ở trong không gian, cùng Giang Yến Lê sẽ đi đến Đoạn Nham Sơn.
Nhưng Tôn Bắc Thần lại lái xe đến cổng lớn của Giang gia, nhìn thấy Giang Yến Lê đi ra, hắn xuống xe đi tới trước mặt Giang Yến Lê, cười nói :"A Lê"
Nụ cười của hắn, có thể làm chúng sinh điên đảo.
Giang Yến Lê đã từng thích nhất nụ cười này, câu nói này cũng là do cậu nói.
Nhưng Giang Yến Lê hiện tại lại không nghĩ như vậy, cậu chỉ cảm thấy phiền phức.
Giang Yến Lê cũng hận người này, cậu không quản được đối phương muốn đi đâu, huống chi, hắn chỉ đứng trước cổ Giang gia, chứ không đi vào. Chẳng lẽ bây giờ cậu lại đuổi hắn đi?
Bởi vậy cậu chỉ có thể để hắn ở nơi này, nhưng cũng không cho hắn một cái liếc mắt nào.
" A Lê, đợi đã, đừng đi."
" Có việc gì sao?" Giang Yến Lê hỏi.
" Ngươi muốn đi đâu?"
" Ta đi đâu thì liên quan gì đến ngươi?"
Giang Yến Lê lách qua Tôn Bắc Thần, đi ra ngoài.
Tôn Bắc Thần lại đi đến trước mặt Giang Yến Lê, nói: "Ta đưa ngươi đi."
" Không cần, ta sẽ tự đi."
" A Lê, ta đưa ngươi đi!"
" Ta nói không cần!" Giang Yến Lê tức giận, nhưng cũng biết đây không phải là lúc tức giận, cậu cố gắng kiềm chế lại cơn tức giận, nhưng Tôn Bắc Thần vẫn cảm thấy sự bất mãn trên khuôn mặt lạnh lùng đó.
Giang Yến Lê lạnh lùng nói: " Tôn Bắc Thần, hôn ước của chúng ta đã bị hủy bỏ, hơn nữa, ta không thích ngươi. Ta không biết mỗi ngày ngươi đều xuất hiện ở đây để là gì? Đừng có nói là ngươi thích ta, ta sẽ không tin. Ngươi có mục đích gì, cư nói thẳng, không cần lắc lư trước Giang gia, như vậy sẽ tạo ra những tin đồn không hay. Nếu ngươi còn tiếp tục như vậy, đừng trách ta không cho ngươi mặt mũi."
Người này chưa bao giờ nghe hiểu ý của cậu, mỗi ngày đều giống như một kẻ biếи ŧɦái canh giữ ở phụ cận Giang gia. Giang Yến Lê không phải một người keo kiệt, nhưng cũng không phải một người nhân từ.
Một hai lần có thể chịu đựng, nhưng ngày nào cũng qua đây là thế nào?
Quá tam ba bận*, chẳng lẽ hắn không hiểu sao?
*Quá tam ba bận - câu thành ngữ rất đỗi quen thuộc của người Việt, thường được sử dụng hàng ngày để khuyên ngăn ai đó nên dừng lại một điều gì và thay bằng điều khác sau 3 lần thất bại.
" Ta, ta không phải, ta chỉ muốn giúp ngươi."
" Giúp ta, ngươi muốn giúp cái gì?"
" Ngươi muốn làm cái gì, ta sẽ giúp ngươi cái đó."
" Tôn Bắc Thần, chỉ cần ngươi không xuất hiện trước mặt ta nữa, đó chính là giúp ta."
" A Lê, ngươi nhất định phải xa lánh ta như vậy sao?"
Vẻ mặt Tôn Bắc Thần trông có vẻ bi thương, Giang Yến Lê không phân biệt được thật giả, cũng lười đi phân biệt.
" Đừng gọi ta là A Lê, chúng ta không thân quen đến mức đó."
" Thế nhưng trước kia ta vẫn gọi ngươi như vậy mà."
" Đó là trước kia.... Hay là ngươi cho rằng, sau khi từ hôn, chúng ta vẫ có thể làm bạn tốt?"
" Không thể sao?"
" Vậy ngươi đã thấy cặp đôi nào sau khi chia tay, mà vẫn trở thành bạn tốt ngày nào cũng gặp nhau chưa? Ngươi đã thấy cặp phu thê nào sau khi li hôn mà vẫn phải làm bạn tốt với nhau chưa? Đã thấy người nào làm chuyện sai trái, nhưng vẫn muốn người kia xóa bỏ sai lầm đó chưa?"
Tôn Bắc Thần không nói gì.
Giang Yến Lê lại nói tiếp: " Nếu ngươi đã thấy qua, thật xin lỗi, ta không phải loại người như vậy! Nếu ngươi chưa thấy qua, vậy thì tốt, ta cũng chưa thấy qua, cũng sẽ không làm loại người này. Giữa chúng ta, không cần biết ai đúng ai sai, ngươi cũng đừng xuất hiện ở phụ cận nhà ta, điều này làm ta rất phiền!"
Tôn Bắc Thần cúi đầu trầm mặc.
Hắn cũng không biết vì sao mình lại như vậy, mỗi lần nghĩ đến việc mình đang làm, hắn lại nghĩ đến Giang Yến Lê đang làm gì? Đặc biệt là, khi Giang Yến Trân nói Giang Yến Lê vẫn còn tình cảm với hắn, hắn vẫn luôn cảm thấy mình vẫn còn cơ hội.
Bỏ lỡ Giang Yến Lê, hắn sẽ bỏ lỡ rất nhiều thứ.
Loại cảm giác này vô cùng mãnh liệt, bởi vậy cho dù tình huống có như thế nào, hắn vẫn muốn ở lại nơi này, chỉ cần còn cơ hội, hắn nhất định sẽ không bỏ qua.
Giang Yến Lê không biết suy nghĩ của Tôn Bắc Thần, thấy Tôn Bắc Thần vẫn không rời đi, cậu cũng không quan tâm hắn nữa, đi thẳng về phía trước.
Tôn Bắc Thần muốn đuổi theo, nhưng Giang Yến Lê lại lạnh lùng mở miệng:" Đừng chạm vào ta!"
Tôn Bắc Thần thu tay về.
Những chuyện này, đến cùng là như thế nào?
Tôn Bắc Thần nhìn bóng lưng của Giang Yến Lê dần dần biến mất, đứng bất động thật lâu.
Mà Giang Yến Lê không thấy Tôn Bắc Thần đuổi theo, cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra.
Người này cũng không biết bị làm sao, chẳng lẽ có liên quan đến cốt truyện? Nhất định phải khiến cậu nhấc lên quan hệ với Tôn Bắc Thần, để cho Tô Triệt vả mặt gϊếŧ cậu?
Nhưng cậu sẽ không thỏa hiệp!
Giang Yến Lê bước qua cổng lớn, có một chiếc siêu xe cứ vờn quanh thành phố A, cũng không biết muốn làm gì?"
Người lái xe thấy Giang Yến Lê đưa tiền, hắn cũng lái xe đi theo cậu.
Cứ như vậy, không biết qua bao lâu, Giang Yến Lê dã đổi mấy chiếc xe, dưới sự chỉ dẫn của Tư Mặc Hàn, xác nhận không ai theo dõi nữa, cậu mới đi lên đường cao tốc đến căn cứ tạm thời của kì binh áo trắng.
Ngay cả những người âm thầm bảo vệ Giang Yến Lê, cũng không tìm được bóng dáng của cậu.
" Thiếu gia rốt cục muốn là gì? Thiếu gia bỏ chúng ta lại, thì chúng ta làm sao có thể bảo vệ thiếu gia được?"
" Kì binh áo trắng ra tay, các ngươi có thể đuổi theo lâu như vậy là đã khá lắm rồi."
" Bây giờ không thấy thiếu gia đâu, vạn nhất thiếu gia xảy ra chuyện thì phải làm sao bây giờ?"
" Sẽ không sao đâu."
Mấy người bảo vệ Giang Yến Lê, đã rơi vào trạng thái hoài nghi sâu sắc.
Bọn họ biết kì binh áo trắng đã nhúng tay vào chuyện này, nhưng họ không nghĩ đến kì binh áo trắng sẽ dụ dỗ thiếu gia thoát khỏi tầm mắt của bọn họ.
Giang Yến Lê cũng biết chuyện này, nhưng cậu cũng không sợ hãi.
Cậu tin Tư Mặc Hàn!
Khi đi vào căn cứ, Tư Mặc Hàn cùng A Ly lập tức xuất hiện, sau đó cùng nhau đi vào bên trong.
Bên trong căn cứ lúc này, có bốn - năm người, đều là do Tư Mặc Hàn tìm đến, trong đó có lão trung tướng. Trừ lão trung tướng, Giang Yến Lê không nhận ra những người khác. Mọi người nhìn thấy Giang Yến Lê và Tư Mặc Hàn cùng nhau xuất hiện, cũng không cảm thấy có gì kì lạ.
Giang Yến Lê nghĩ, có phải Tư Mặc Hàn đã nói cho họ rồi hay không?
Trên thực tế, Tư Mặc Hàn chưa nói gì cả, nhưng tất cả kì binh áo trắng đều lấy anh làm chủ, cho nên việc Giang Yến Lê xuất hiện cùng Tư Mặc Hàn, bọn họ có hơi khó hiểu nhưng cũng sẽ không biểu hiện ra ngoài.
(Sự tồn tại của A Ly thấp quá🤣😂🤣)