Chương 51: Tư Mặc Hàn lại tới đây (2)

" Tướng ăn thật xấu."

Giang Yến Lê đứng ở một bên, im lặng lắc đầu, tự lẩm bẩm.

Giang Yến Lê bình tĩnh đứng nhìn những trò khôi hài của bọn họ, không có ý định nhúng tay vào.

Thuần túy chỉ muốn xem náo nhiệt, nhưng mặt vẫn phải tỏ ra cao hứng.

Không có biện pháp, tộc học yêu cầu rất cao. Khi đối mặt với bất kì ai, hay bất cứ thứ gì, cậu đều phải giữ nguyên một vẻ mặt.

Về phần thực lực, cũng phải cải thiện lên.

" Thiếu gia?" Cao Mạc Đan vẫn luôn đi theo bên người Giang Yến Lê, cho đến bây giờ mới mở miệng." Muốn đi qua bên kia nhìn một chút sao?"

" Ngươi đi xem đi, ta qua bên kia ngồi một chút."

" Vâng, thiếu gia."

Cao Mạc Đan đi đến một bên, Giang Yến Lê nhìn xung quanh một chút, rồi tới phòng nghỉ.

Lúc này trong phòng nghỉ không có một ai khác, Giang Yến Lê ngồi ở một bên, không làm gì.

Lúc này ở trong sách, "Giang Yến Lê" vẫn đang tranh chấp với Tô Triệt, nơi nào giống cậu ở hiện tại, trốn ở chỗ này tranh thủ thời gian?

Đúng lúc này, điện thoại của Giang Yến Lê vang lên.

Nghe thấy tiếng chuông đặc thù, cả người cậu dừng lại, theo bản năng từ ghế sofa đứng lên, trịnh trọng tiếp điện thoại.

" Tư thiếu tướng!" Giang Yến Lê tận lực nhẹ giọng hô.

Trong điện thoại truyền đến một âm thanh " Ở đâu?"

" A?"

" Ngươi ở đâu?"

" Ta, ta ở học viện, hôm nay có cuộc họp thường niên ở học viện, nên ta ở lại nơi này."

" Hảo, chờ ngươi trở về."

Sau đó, cúp điện thoại.

Giang Yến Lê nhìn điện thoại trong tay, muốn hỏi thăm đã xảy ra chuyện gì, nhưng đối phương không cho cậu cơ hội.

Cậu yên lặng cất điện thoại, vẫn chưa hiểu Tư mặc Hàn có ý gì?

"Quên đi, chờ ta về rồi hỏi lại vậy."

Đợi đã, Tư Mặc Hàn nói chờ cậu chở về?

Giang Yến Lê cảm thấy có gì đó không đúng, cậu hẳn là nên về sớm một chút, không nên để Tư Mặc Hàn chờ mới đúng. Nghĩ nghĩ, Giang Yến Lê rời khỏi phòng nghỉ.

Cao Mạc Đan và Tôn Bắc Thần vẫn luôn chú ý đến Giang Yến Lê, thấy thế liền lập tức đuổi theo.

Tô Triệt đột nhiên bắt lấy cánh tay của Tôn Bắc Thần, "Đừng đi."

Giọng của hắn rất trầm, rất nặng, giống như đang muốn áp chế cái gì đó.

Nhưng Tôn Bắc Thần rất sốt ruột, Giang Yến Lê đã đi ra ngoài cửa lớn, hắn hận không thể lập tức đuổi theo.

Tô Triệt nắm chặt tay Tôn Bắc Thần, không cho hắn cơ hội rời đi. Bây giờ là thời khắc mấu chốt, hắn muốn đột phá, cần một người che chở, nếu không hắn không thể an tâm ở đây đột phá.

Mà người có thể che chở hắn, chỉ có thể là Tôn Bắc Thần.

Nhưng Tôn Bắc Thần không muốn ở nơi này, hắn (Tôn Bắc Thần) muốn đi ra ngoài.

Tô Triệt nhìn ta suy nghĩ của hắn, sắc mặt vô cùng khó coi, lạnh lùng nói: "A Thần, đừng đi, ta hình như xảy ra chuyện rồi." Tôn Bắc Thần nghe vậy, quả nhiên quay đầu lại, nghiêm túc nhìn Tô Triệt, lo lắng nói:" Ngươi bị làm sao?"

Hắn đỡ Tô Triệt, vừa rồi khi nhìn bộ dáng ăn ngấu nghiến của Tô Triệt, hắn vẫn còn cảm thấy ngượng ngùng.

Nhưng hắn không khuyên được Tô Triệt, những người xung quan cũng lên can, nhưng cũng không thể khiến Tô Triệt dừng động tác ăn lại. Hắn cảm thấy rất mất mặt, muốn rời đi tìm Giang Yến Lê, nhưng Tô Tiệt cứ nhìn chằm chằm vào hắn. Gia gia đã bảo hắn phải bảo vệ Tô Triệt, không được rời đi nửa bước.

Bởi vậy, cho dù hắn không thích bộ dáng này của Tô Triệt, cũng phải ở lại.

Nhưng hiện tại, khi hắn đỡ Tô Triệt, lại phát hiện linh lực của Tô Triệt dao động, đây là muốn đột phá? Tôn Bắc Thần lập tức từ bỏ suy nghĩ đuổi theo Giang Yến Lê, hít một hơi thật sâu, nói:"Ta mang ngươi đến một nơi, nơi này không thích hợp để đột phá."

Tô Triệt gật đầu, trong lòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Tôn Bắc Thần vẫn lựa chọn hắn! Nếu bây giờ Tôn Bắc Thần từ bỏ hắn, cũng không biết khi đột phá ở chỗ này, hắn sẽ gặp phải chuyện gì nữa.

Như vậy thì tốt, nếu Tôn Bắc Thần lựa chọn Giang Yến Lê, hắn sẽ lập tức dừng trị liệu cho Tôn lão gia. Cũng may, Tôn Bắc Thần không làm như vậy. Cái thằng này vẫn nhớ đến hắn, Tôn Bắc Thần đã thấy năng lực của hắn, Tô triệt không tin Tôn Bắc Thần sẽ bỏ rơi hắn!

Tất cả đều giống như những gì Tô Triệt nghĩ, Tôn Bắc Thần mang hắn đi tìm một nơi an toàn để đột phá.

Tại vụ nổ kia, tu vi của hắn đã bị tụt xuống, là người mặc bộ đồ đen dùng tính mạng của mình để bảo vệ hắn, hắn mới có thể trốn thoát. Nhưng thân thể cũng mang trọng thương, hiện tại hắn uống nhiều nước linh quả như vậy, hơn nữa hắn đã tích lũy linh lực không sai biệt lắm, chỉ chờ thời cơ thích hợp sẽ đột phá, không nghĩ đến hôm nay đã không thể chịu đựng được nữa.

Đây mới chính là mục đích của hắn khi đến đây vào hôm nay!

Bởi vì hiện tại hắn đã đi theo Tôn Bắc Thần xử lí một ít công việc ở trong học viện, cũng tương đương với thư kí bên người Tôn Bắc Thần, nên hắn biết Tôn Bắc Thần chuẩn bị những cái gì trong yến hội, bởi vậy mới nghĩ đủ mọi cách để Tôn Bắc Thần đưa hắn vào đây.

Những gì trước đây hắn kinh thường, hiện tại lại rất cần.

Tất cả những chuyện này, Giang Yến Lê không biết gì cả.

Về đến nhà, cậu không phát hiện ra có cái gì dị thường hết.

Giang Yến Lê có chút thất vọng, cậu cũng không biết mình thất vọng về chuyện gì.

Về đến nhà cũng đã 11 giờ.

Cao Mạc Đan chuẩn bị kế hoạch cho ngày mai, Giang Yến Lê thì trở lại phòng nghỉ ngơi.

Về đến phòng, Giang Yến Lê cảm thấy có cái gì đó không đúng.

Cậu không mở cửa phòng, mà là đi đến một căn phòng khác.

Đó là một căn phòng nhỏ, bình thường không có ai biết, chỉ có một mình Giang Yến Lê hay ở, trộm quét tước nó.

Ở đây có vài thứ quý giá, và cậu nghĩ hiện tại nó đã phát huy tác dụng.

Sau khi nhìn xung quanh căn phòng, cậu thấy có một cây gậy được treo trên tường.

Cây gậy này được bao bọc bởi một tầng kim quang màu bạc, có cảm giác hơi nặng, dài bằng cánh tay người lớn, không khỏi khiến cho người ta phải ghé mắt đến.

Giang Yến Lê lấy cây gậy xuống, quay về phòng mình.

Cậu nhẹ nhàng mở cửa phòng ra, trong tay cầm cây gậy, nhẹ nhàng bước vào.

Đúng lúc này, một thân ảnh đột ngột xuất hiện ở trước mặt Giang Yến Lê, chưa kịp suy nghĩ, Giang Yến Lê đã vung cây gậy trong tay.

Bang!

Tranh____

Giang yến Lê không biết mình đã đánh trúng cái gì, kinh hãi là cả người ngã sấp về phía trước, quỳ gối trên mặt đất.

Cậu cảm thấy tay mình run lên, cảm giác giống như đã đánh vào một cái gì đó cứng như sắt thép.

Giang Yến Lê muốn lấy lại cây gậy, lại phát hiện mình không thể động đậy.

Giang Yến Lê hơi sợ hãi, hình như cậu đã gặp phải một chuyện gì đó ghê gớm, có nên gọi A Ly ra cứu mạng hay không?Ngẩng đầu nhìn lên, cậu nhì thấy một đôi mắt đen nhánh, phẳng lặng như mặt hồ sâu thẳm không thấy đáy, ánh mắt đó cũng đang chăm chú nhìn cậu. Giang Yến Lê cảm thấy mình như bị hút vào bên trong đôi mắt ấy vậy.

Giang Yến Lê chớp mắt, rồi lại tiếp tục chớp mắt.

Cậu không có mơ đi?

Cư nhiên có thể thấy Tư Mặc Hàn ở chỗ này?

" Thiếu gia, ngài sao vậy?"

Đúng lúc này, Cao Mạc Đan nghe thấy tiếng động, bước ra khỏi phòng.

Giang Yến Lê nhìn thoáng qua Tư Mặc Hàn, Tư Mặc Hàn lắc đầu, Giang yến Lê lập tức hiểu anh không muốn bị người khác phát hiện ở chỗ này. Cậu gật đầu, nói với bên ngoài:"Không có chuyện gì, không cẩn thận ngã một cái thôi, ngươi cứ làm việc của mình đi!"

"Ngã?" Cao Mạc Đan cứ cảm thấy kì lạ, nhưng cũng không hỏi nhiều, nói:" Thiếu gia có bị sao không?"

" Không sao, thân thể ta không yếu như vậy."

" Vâng, nếu có chuyện gì, thiếu gia nhớ gọi ta."

" Ân"

Cao Mạc Đan tiếp tục đi làm việc.

Giang Yến Lê đứng lên, tận lực làm chính mình bình tĩnh, đi vào trong phòng, cẩn thận đóng cửa lại, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Cậu nhìn về phía Tư Mặc Hàn, lúc này Tư Mặc Hàn đang ngồi trên xe lăn.

Giống hệt xe lăn như trong sách miêu tả.

Màu đen, không khác gì xe lăn bình thường, nhưng mặt trên có không ít các lỗ nhỏ, những cái đó có thể phóng ra hàng vạn mũi tên, đồ vật nguy hiểm này có lấy mạng của hàng vạn người trong một đêm.

Có một cái khe nhỏ trên tay cầm của xe lăn, giống như đang che một cái gì đó ở phía dưới.

Giang yến Lê biết, nếu mở ra sẽ thấy một cây súng.(Cây súng này đã từng xuất hiện ở chương 4-2)

" Tư thiếu tướng, sao ngài lại ở đây?"

" Dưỡng thương."

" Dưỡng thương?" Giang Yến Lê khó hiểu, dưỡng thương sao lại tìm cậu? Tư Mặc Hàn nên nghỉ ngơi để dưỡng thương cho tốt mới đúng chứ?

Tư Mặc hàn chỉ vào chân Giang Yến Lê, nơi có có đeo một sợi dây chuyền.

Giang Yến Lê dừng lại, nháy mắt đã hiểu được.

" Thì ra là thế. Thế thì tốt quá, nếu ngươi ở trong này dưỡng bệnh, vết thương sẽ khỏi nhanh hơn, chúng ta đi vào thôi!" Giang Yến Lê nói, rồi mang Tư Mặc Hàn tiến vào trong không gian..

Tư Mặc Hàn cười, gật đầu một cái, hai người cùng biến mất trong phòng.

A Ly đang khai hoang các mảnh đất ở trong không gian.

Không gian này rất lớn, thích hợp để gieo trồng linh thảo, hắn mỗi ngày đều cảm thấy không đủ, hận không thể mời thêm người.

Nhưng hắn biết không gian này là bí mật, không phải là người thiếu tướng tin tưởng, sẽ không thể bước vào nơi này.

Khi thấy Giang Yến Lê và Tư Mặc Hàn tiến vào, A Ly cũng không kinh ngạc, tựa hồ như đã biết chuyện này.

Hắn đi tới, gật đầu với Giang Yến Lê và Tư Mặc Hàn, xem như là chào hỏi.

Giang Yến Lê nhìn chằm chằm A Ly, cười nói:"A Ly, về sau thiếu tướng sẽ ở đây dưỡng thương, đến lúc đó phải nhờ ngươi chiếu cố hắn rồi."

A Ly gật đầu, nhìn Giang Yến Lê một cái, rồi lại nhìn qua Tư Mặc Hàn.

Giang Yến Lê hiểu ý của hắn, Tư Mặc Hàn là cấp trên của hắn, không cần cậu dặn dò, hắn cũng sẽ cũng sẽ làm vậy. Giang Yến Lê có chút ngượng ngùng, thấp giọng nói:"Tư thiếu tướng, ngài đến đây không phải chỉ để dưỡng thương thôi đúng không? Hơn nữa, sao ngài lại vào được phòng ta mà không bị người khác phát hiện vậy?"

Tư Mặc Hàn để A ly hái một gốc linh thảo, sau đó cầm lấy để thưởng thức.

Nghe vậy, anh cũng không nói quá lên:" Khó sao?"

" Ách...không khó, không khó." Giang Yến Lê lúc này mới nhớ ra, chuyện này đối với Tư Mặc Hàn thì dễ như trở bàn tay. Cậu mở miệng hỏi, ngược lại có vẻ ngốc.

" Chân ngươi làm sao vậy?" Giang Yến Lê thay đổi đề tài.

"Bị thương, trúng độc, tàn phế."

Sáu chữ này khiến Giang Yến Lê ngốc luôn tại chỗ.

Bị thương, trúng độc, tàn phế ?

Chẳng lẽ linh thảo cậu đưa đến cũng không đủ làm chân anh tốt lên sao?

Tư Mặc Hàn nhìn phía trước, nói:" Dược liệu ở Đế Đô đã đủ dùng, các ngươi không cần đưa qua, cứ để lại, sau này sẽ có tác dụng."

A Ly gật đầu.

Giang Yến Lê nhìn Tư Mặc Hàn, sao có thể như vậy?

Chân của Tư Mặc Hàn vẫn chưa tốt lên sao?

Không, không thể nào!

Tư Mặc Hàn vẫn chưa tàn bạo giống như trong sách viết, nhất đinh vẫn còn cơ hội.

Cậu không thể từ bỏ!

" Thiếu tướng, chân của ngươi có phải bị trúng độc, nên miệng vết thương không thể khỏi hẳn, có phải hay không?"

Tư Mặc Hàn ngẩng đầu nhìn Giang Yến Lê:" Tiểu gia hỏa, có những thứ, biết nhiều quá, cũng không tốt đâu."

" Nhưng chân ngươi.... Nơi này chỉ có 3 người chúng ta, sẽ không có người đem tin tức tiết lộ ra ngoài. Sao Tư thiếu tướng không nói với ta, nếu ta có biện pháp thì sao?"

" Không có cách nào, trừ phi ngươi rời khỏi thế giới này."

"???" Lời này là có ý gì?