Chương 49: Cuộc họp thường niên khai mạc (10)

Mấy ngày sau đó, cuộc sống của Giang Yến Lê lại khôi phục bình thường.Tuy vẫn lo lắng cho Tư Mặc Hàn, nhưng bên kia không liên hệ với cậu, cậu cũng không thể liên lạc được với đối phương.

Thay vì suy nghĩ lung tung, vẫn nên tập trung tu luyện sẽ tốt hơn.

Kể từ đó, cậu bắt đầu bình tĩnh lại và chuyên tâm học tập, việc học tập ở bên tộc học cũng dần bước vào quỹ đạo. Kế tiếp, cậu cần phải tiến vào một thời gian học tập và rèn luyện lâu dài.

Linh dược cũng đã bồi dưỡng được một đám, có vài lần A Ly cũng ra ngoài hỗ chợ vận chuyển linh thảo, con đường được che dấu, Giang Yến Lê cũng không rõ ràng lắm.

Cao Mạc Đan cũng tận dụng hết khả năng, lấy không ít linh thảo và dược liệu giao cho Giang Yến Lê.

Tuy nhiên vẫn có một số thứ hắn không thể chuẩn bị được.

Hắn nói:" Thiếu gia, ta đã tìm được một ít dược liệu và hạt giống từ Đế Đô. Về phần đan dược, ta cũng không lấy được bao nhiêu."

Giang Yến Lê nhìn qua số lượng đan dược, ít đến nỗi có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Trên cơ bản họ đã mua xong ở thành phố A rồi, nhưng sao Đế Đô chỉ có một chút như vậy?

Sắc mặt Giang Yến Lê không quá tốt, nhìn Cao Mạc Đan, nói:" Là ngươi không muốn hay không làm được?" Cao Mạc Đan đã từng ở Đế Đô, nơi nào có thể mua được đan dược, hắn không thể không biết.

Cậu không tin Cao Mạc Đan chỉ có thể mua được nhiêu đây đan dược.

Thật ra linh thảo và linh dược có rất nhiều, còn đan dược thì...

" Thiếu gia, thật xin lỗi, ta không làm được."

" Lý do."

" Ta...ta cùng thế gia linh dược - Trịnh gia từng có xích mích, bọn họ đã ngăn cản quyền mua đan dược của ta ở Đế Đô, cho dù thiếu gia có cho ta thêm tiền, ta cũng không thể mua thêm linh đan."

" Thế gia đan dược - Trịnh gia?"

" Đúng vậy!"

" Cái thế gia này có phải có một hậu bối thiên tài, tên là Trịnh Nghị phải không?"

Cao Mạc Đan dừng lại, "Thiếu gia cũng biết?"

" Từng nghe nói qua."

Trịnh Nghị, một thiên tài luyện đan sư, cuối cùng lại bị Tô Triệt đánh bại.

Trịnh nghị này cũng rất được Tô Triệt ưu ái, ngoại trừ lớn lên có chút soái, năng lực luyện đan cũng rất chuẩn xác, bại trận trước Tô Triệt cũng không cảm thấy lo lắng, còn nói mình thua tâm phục khẩu phục, điều này đã khiến cho Tô Triệt cảm thấy rất hài lòng.

Trong sách từng nói hắn là một luyện đan sư ổn trọng, bá đạo, thủ đoạn nhất lưu, là một trong số ít người Tô Triệt muốn lưu lại, không nghĩ tới lại có xích mích với Cao Mạc Đan?

Trịnh gia là thế gia đan dược lớn nhất Đế Đô, à không, là toàn đế quốc, đắc tội với bọn họ, đương nhiên Cao Mạc Đan cũng sẽ không có kết quả tốt, hiện tại muốn mua đan dược cũng thật không dễ dàng.

" Nếu đã vậy, ta sẽ phái người khác đi mua."

" Vâng, thiếu gia."

Cao Mạc Đan không nhẹ nhàng thở ra, cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng. Bởi vì quan hệ của hắn, mới không thể mua đan dược, làm lãng phí thời gian của thiếu gia.

Giang Yến Lê không có cách nào để Cao Mạc Đan đi mua đan dược ở Đế Đô, đành phải nhờ người khác.

Nhưng người này phải là ai?

Nghĩ nghĩ, Giang Yến Lê đi đến học viện.

Cao Mạc Đan lái xe đưa Giang Yến Lê đến học viện, Giang Yến Lê tìm thấy Diệp Bỉnh Thành và Phan Soái Soái.

Hai người vẫn chân chó chạy đến trước mặt Giang Yến Lê, "Lão đại, ngươi đến học viện sao không báo cho chúng ta một tiếng?"

" Ta tìm các ngươi có chuyện quan trọng, không kịp thông báo."

Diệp Bỉnh Thành:"Lão đại cứ việc nói, chỉ cần chúng ta có thể làm, nhất định sẽ làm."

Giang Yến Lê gật đầu:" Vậy thì tốt. Chuyện là..."

Giang Yến Lê để hai người Diệp Bỉnh Thành và Phan Soái Soái tách ra đi mua sắm, chỉ cần có thể đều mua đến, tiền không phải là vấn đề, linh thạch cũng không phải là vấn đề.

Kì binh áo trắng đưa rất nhiều linh thạch qua đây, bọn cậu cũng dùng không hết.

Hiện giờ trừ bỏ linh thạch dùng trong căn cứ linh điền, phần còn lại dùng để mua sắm đan dược.

Cũng không biết, Kì binh áo trắng bên kia có tự đi mua linh đan được không?

Mặc kệ bọn họ có thể mua hay không, Giang Yến Lê cảm thấy vẫn nên mua thêm linh đan.

Sau khi dặn dò hai người, Giang Yến Lê rời khỏi học viện.

Cậu còn rất nhiều chuyện phải làm.

Hai người Diệp Bỉnh Thành và Phan Soái Soái về đến nhà, đem chuyện này vụиɠ ŧяộʍ nói cho gia chủ, ngay lập tức họ đã nhận được sự ủng hộ của gia chủ.

Hiện tại Giang gia chính là gia tộc đệ nhất thành phố A, bọ họ là một gia tộc nhỏ, có cơ hội giúp Giang gia, đó chính là một đại kì ngộ bất khả cầu.

Hai gia tộc thật nhanh đã xuất phát tiến vào Đế Đô để mua đan dược.

Không đến một tuần, họ đã mua được một lượng lớn đan dược, giao cho Phan Soái Soái và Diệp Bỉnh Thành, sau đó hai người lại giao lại cho Giang Yến Lê.

Giang Yến Lê đối với chuyện này rất vừa lòng.

Tiếp đó, Giang Yến Yến Lê lại đưa cho A Ly, để A Ly đưa đi.

A Ly thật sâu nhìn Giang Yến Lê, trịnh trọng gật đầu.

A Ly muốn nói cái gì đó, nhưng không nói ra lời được, chỉ vỗ vai Giang Yến Lê rồi rời đi.

Giang Yến Lê cười nhẹ.

Thời gian trôi rất nhanh, Giang Yến Lê đã đến thế giới này được một tháng.

Một tháng qua, trừ bỏ tu luyện, chính là phải học tập ở trong tộc học, những chuyện khác đều do Cao Mạc Đan xử lí, cậu chỉ cần tỏ thái độ, những chuyện khác đều sẽ có người thay cậu hoàn thành.

Đây mới chính là hào quang của gia chủ!

Lúc trước, cậu chưa từng trải qua cái cảm giác làm gia chủ này, bây giờ trải nghiệm qua, cậu cảm thấy có một chút sợ hãi cùng hưng phấn.

Sợ làm sai, cũng muốn học tập tất cả, trong một tháng này, cậu cũng tiến bộ rất lớn.

Ngay cả Cao Mạc Đan cũng cảm thấy ngạc nhiên, ở trước mặt Giang Yến Lê nói một câu:"Nhìn ngài như thế này, càng ngày càng giống hắn."

" Giống ai?"

Cao Mạc Đan không nói tiếp.

Hắn cũng không thể nói giống Trịnh Nghị đi!

Cái loại tự tin và bình tĩnh khống chế hết thảy, tuy Giang Yến Lê bây giờ chỉ ẩn ẩn có dáng vẻ kia, nhưng nếu câu vẫn tiếp tục học tập như vậy, nhất định sẽ theo kịp Trịnh Nghị.

Nhưng Cao Mạc Đan không dám đem ân oán của bản thân với Trịnh nghị nói ra. Bởi vậy vẫn luôn trầm mặc không nói.

Giang Yến Lê cũng không hỏi quá nhiều.

Cao Mạc Đan thay đổi đề tài:" Hôm nay vũ hội bắt đầu, thiếu gia muốn mặc bộ quần áo nào?"

Giang Yến Lê nhìn chính mình trong gương, lớn lên rất đẹp, vì thế cậu cảm thấy mình mặc gì cũng đẹp, nói:" Tùy tiện!"

" Vâng, thiếu gia." Cao Mạc Đan lập tức đi chọn mấy bộ quần áo cho Giang Yến Lê.

Bởi vì phải tham gia tiệc tối, nên Cao Mạc Đan đã sơm chọn cho Giang Yến Lê mấy bộ lễ phục thích hợp. Bộ nào cũng là bản giới hạn hoặc là bản dành cho nhà sưu tầm rất khó mua trên thị trường.

Giang Yến Lê có vốn liếng đi tiêu xài, không cần phải để ý bất luận ánh mắt của kẻ nào.

" Thiếu gia, người nhìn xem bộ này như thế nào?"

Cao Mạc Đan lấy ra một bộ âu phục màu hồng, hắn cảm thấy khuôn mặt của Gang Yến Lê rất tinh xảo, da thịt tron mềm, tuyệt mĩ vô song, hoàn toàn có thể mặc được bộ tây trang màu hồng, cộng thêm đôi chân dài eo nhỏ, loại âu phục này chính là vì cậu mà thiết kế.

Đây là bộ sưu tầm trong cửa hàng, biết hắn muốn đặt một bộ tây trang cho Giang Yến Lê, liền đề cử cái này.

Giang Yến Lê nhìn bộ tây trang màu hồng nhạt, nút cài áo được đính linh thạch màu hồng, trông rất phong cách.

Cậu nhìn thoáng qua, chợt nghĩ đến hôm nay Tô Triệt tham gia vũ hội, hơn nữa cũng mặc một bộ tây trang màu hồng phấn, nút cài áo cũng đính linh thạch màu hồng, đó chính là một bộ y phục mà Tôn Bắc Thần cố ý lựa cho hắn.

Điều này làm cho cậu có cảm giác không tốt, cũng không quá ưa thích bộ này." Không muốn, đổi bộ khác đi."

Không phải quần áo quá khó coi, mà cậu không muốn đυ.ng hàng với Tô Triệt.

" Được ạ, vậy bộ này thì sao?"

Cao Mạc Đan một lần nữa lấy ra một bộ âu phục ô vuông màu đen, trông rất quy củ.

Nhưng hắn cảm thấy Giang Yến Lê mặc lên hẳn sẽ có khí chất sôi động hơn, làm sao để thiếu gia mặc cái này? Nhưng bộ này cũng khá phù hợp.

Giang Yến Lê lại rất thích bộ này, nói:" Vậy thì cái này đi!"

Kiểu dáng lẫn màu sắc đều điệu thấp, không hấp dẫn người chú ý.

Cậu đi vũ hội chỉ là muốn nhìn xem, Tô Triệt có tỏa sáng trong buổi lễ như trong sách hay không thôi.

Cho nên mặc cái gì cũng được, chỉ cần không đυ.ng hàng với Tô Triệt là được.

" Vậy cái này đi!"

Hai người đổi xong quần áo, khi Cao Mạc Đan chuẩn bị lái xe đưa Giang Yến Lê đi đến học viện, phát hiện ở cửa có một chiếc xe. Cao Mạc Đan cảm thấy hơi kì lạ, nhìn thoáng qua lại thấy bảng hiệu của Tôn gia. Sau đó, cửa kính của chiếc xe hạ xuống, quả nhiên là Tôn Bắc Thần.

A.

Trong lòng Cao Mạc Đan cười lạnh, Tôn Bắc Thần đây là muốn làm gì?

Tà tâm bất tử, chẳng lẽ còn muốn nối lại tiền duyên?"

" Tôn thiếu gia, có chuyện gì sao?"

" A Lê đâu?"

" Thiếu gia đang thay quần áo?"

" Quần áo, là bộ hồng nhạt sao?"

Cao Mạc Đan dừng lại, tiếp theo như nghĩ một chuyện gì đó, sắc mặt tức khắc trầm xuống.

Bộ tây trang màu hồng nhạt kia, là chủ quán cố ý đề cử cho hắn, nói là bộ sưu tập, chuẩn bị đưa cho Giang Yến Lê làm lễ vật.

Hiện tại trong thành phố A, ai cũng muốn lấy lòng Giang Yến Lê, chuyện này cũng không thể trách bọn họ, cho nên lúc đấy hắn cũng không nghĩ nhiều. Hơn nữa Cao Mạc Đan cũng không muốn nợ ân tình của người kia, nên đã chiếu theo giá thị trường mà mua.

Nhưng hiện tại xem ra, bộ âu phục kia, cũng không phải bộ sưu tập gì, mà là....do vị Tôn thiếu này chuẩn bị!"

Biết bây giờ Giang Yến Lê không còn thích hắn nữa, chắc chắn cũng không nhận lễ vật của hắn, vậy nên mới dùng biện pháp này?

Cao Mạc Đan suýt nữa đã để cho Giang Yến Lê mặc bộ này, nếu Giang Yến Lê biết chuyện này, cũng không biết cậu sẽ trừng phạt hắn như thế nào đâu! "Không phải, để Tôn thiếu gia thất vọng rồi, thiếu gia nhà ta không thấy tây trang màu hồng."

" Không thích sao?" Tôn Bắc Thần trầm mặc, " Hắn trước kia rất thích."

" Đó là trước kia, bây giờ thiếu gia đã không còn là thiếu gia trước kia nữa rồi. Tôn thiếu gia không còn chuyện gì nữa thì mời rời đi, ta còn muốn đưa thiếu gia đến học viện."

" Ta đưa hắn đi."

Tôn Bắc Thần bước xuống xe, không màng Cao Mạc Đan cản trở, tiếp tục tiến về phía trước.

Cao Mạc Đan cũng tiến về phía trước, ngăn cản trước mặt hắn.

" Tôn thiếu gia, thiếu gia nhà ta không muốn nhìn thấy ngươi, mời ngươi rời đi."

Tôn Bắc Thần thấy thế, muốn nổi giận.

Nhưng ở thời điểm này, nhưng tức giận như thế nào cũng đều vô dụng, hắn không thể làm Giang Yến Lê càng thêm chán ghét mình, phải nhận nhịn cục tức này xuống, "Ta chỉ đến xem A Lê, nếu hắn không có xe, ta sẽ chở hắn đi."

" Không cần, Giang gia không thiếu xe đưa đón, mời Tôn thiếu gia rời đi."

" Cao quản gia, ngươi đứng ở đó làm gì? Mau đi thôi!" Âm thanh của Giang yến Lê từ một nơi không xa truyền đến, hai người nghe tiếng thì nhìn lại, đều thấy Giang Yến Lê mặc một bộ tây trang ô vuông màu đen.

Tôn Bắc Thần thấy cậu thật sự không mặc bộ tây trang màu hồng nhạt, hơi hơi mất mát.

" A Lê..." Tôn Bắc Thần hô một tiếng, làm Giang Yến Lê chú ý tới hắn.

Giang Yến Lê nhìn qua, nhíu mày nói:" Ngươi đến đây làm gì?"

" Đến đón em."

" Không cần, ta sẽ tự mình đi qua."

" A Lê, chờ một chút."

Tôn Bắc Thần đi đến, ngăn trước người Giang Yến Lê,"A Lê, ta chỉ muốn giúp ngươi một chút, chẳng lẽ cũng không được sao?"

" Tôn Bắc Thần, chúng ta không thân, cũng xin ngươi không cần phải làm những chuyện vô dụng này nữa, ngươi có cuộc sống của ngươi, ta có nhiệm vụ của ta, quan hệ của chúng ta, không có khả năng quay lại được như cũ nữa rồi."

" A Lê, ngươi lại nhẫn tâm như vậy?"

" Tôn Bắc Thần, ngươi có phải nam nhân không vậy?" Giang Yến Lê trắng trợn nhìn Tôn Bắc Thần, không biết thằng nhãi này muốn làm cái gì, " Là nam nhân thì sảng khoái một chút, chúng ta đã không còn quan hệ, đừng làm những hành động khiến người khác hiểu nhầm, nếu không sẽ có người không cao hứng."

Người không cao hứng trong lời nói Giang Yến Lê, chính là Tô Triệt.

Nhưng Tôn Bắc Thần lại cho rằng, Giang Yến Lê đã tìm được một nam nhân khác, nói không chừng chính là một công tử của thế gia vọng tộc nào đó đến từ Đế Đô. Nghĩ đến đây, sắc mặt Tôn bắc Thần trầm xuống, lạnh lùng mở miệng:

" Là ai?"