Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Thư Chi Pháo Hôi Quật Khởi

Chương 48: Độc không thể giải (9)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tộc học Giang gia không chỉ bồi dưỡng người thừa kế đơn giản như vậy, đồng thời còn bồi dưỡng thuộc hạ trung thành cho những người thừa kế.

Hầu hết những thuộc hạ này đều sẽ trở thành quân chủ lực bí mật của người thừa kế tương lai của Giang gia

Những người này, phần lớn là được tổ tiên Giang gia đời trước cứu, hoặc là hậu đại thoát khỏi Tô gia đi theo tổ tiên. Những người này sau khi lớn lên, một số tự tìm con đường khác, một số thì ở lại Giang gia để hỗ trợ.

Nếu người nào đó được Giang gia đánh giá cao, sẽ được lưu lại tộc học Giang gia để học tập tu luyện.

Nhưng hầu hết họ đều ở lại công ty Giang gia làm việc.

Mà những người giống như hộ vệ bên cạnh Giang Yến Lê, đã ít lại càng ít.

Mặt khác, một số người không có cách nào tu luyện ở tộc học Giang gia, muốn lấy được tài nguyên, sẽ lấy Giang gia làm chủ, trở thành phụ thuộc của Giang gia.

Tuy nhiên, tộc học này có một điểm khiến nơi này bị hắt hủi.

Đương nhiên, Giang Yến Lê cũng không hề hắt hủi nơi này, chủ yếu là vì lúc trước đọc sách,đi theo tầm nhìn của nhân vật chính một thời gian, bởi vậy cậu cũng hắt hủi tộc học một thời gian. Đó chính là một số đồ vật trong tộc học, phần lớn là học từ Tô gia.

Những thứ này trong mắt Tô Triệt như mèo vẽ hổ, học da không học xương, tất cả đều bị Tô Triệt phá hủy.

Nhưng hiện tai Giang Yến Lê cảm thấy cho dù học da lông, cũng tốt hơn là nửa điểm tác dụng cũng không có.

Tô Triệt cũng không biết tộc học này, thậm chí cũng không biết Tô gia cũng có một tộc học như vậy.

Nhưng hắn nguyện ý hủy hoại, cũng không để tộc học như vậy tồn tại .

Khi Giang Yến Lê đọc sách, còn tưởng rằng Tô Triệt sẽ tiếp tục thành lập một tộc học cho Tô gia, kết quả cũng không biết có phải do tác giả quên viết hay không, tộc học Tô gia thực sự bị thất truyền, phiên ngoại cũng không viết, điều này làm Giang Yến Lê vô cùng thất vọng.

Hiện giờ Giang Yến Lê đã được chân chính thấy được tộc học Giang gia, nếu lời của Lưu tiên sinh nói là thật, thì Giang gia cùng Tô gia cũng xem như cũng có quan hệ thù địch.

Còn về việc tộc học của Giang gia là học của Tô gia, hay Tô gia học của Giang gia, cũng không thể dựa vào suy đoán chủ quan.

Thậm chí Giang Yến Lê có chút hoài nghi. Trong sách, Tô Triệt thà hủy đi tộc học của Tô gia cũng không chịu phát triển tộc học của Tô gia, có khả năng là vì điều này, hắn nhìn thấu nhưng không hề đề cập đến.

Bất quá hiện tại cũng không quan trọng, cậu đã trở thành người trong sách, dù không phải tộc học chính thống của Tô gia, nhưng tộc học Giang gia đã lưu truyền mấy trăm năm, cũng đã có đặc điểm riêng của chính mình.

Giang Yến Lê nhìn vào quyển sách, đem tất cả thông tin của gia chủ Giang gia ghi tạc vào đầu.

Trong đây có 3 người đặc biệt quan trọng.

Đầu tiên chính là gia chủ Giang gia đời đầu, người đã sáng lập ra Giang gia - Giang Thiên Hành!

Tên của Giang Thiên Hành cũng không phải là Giang Thiên Hành, sau này ông mới được Giang gia thêm vào. Vào thời kì thượng cổ, Giang Thiên Hành được gọi là Thiên hành lão tổ, tục họ Giang, sau khi thành lập Giang gia rồi phi thăng thành tiên. Người của Giang gia mới đem Thiên Hành lão tổ ghi chép thành Giang Thiên Hành! Sau đó, Giang gia đã có ba vạn năm vô cùng huy hoàng.

Người thứ hai chính là người đã tạo ra sự thay đổi to lớn cho Giang gia - Giang Dần Việt.

Quyển sách ghi lại không nhiều, nhưng lại liệt kê một loạt tội của Giang Dần Việt đã phạm phải. Ví dụ như hắn đua đòi, tranh giành hiếu thắng, sát huynh đoạt quyền, giải quyết các môn phái lớn nhỏ, so với ma tu càng tàn nhẫn hơn, cuối cùng khiến cho Giang gia lâm vào cảnh ai cũng hận không thể gϊếŧ hắn cho thống khoái.

Cùng lúc đó, Tô gia mạnh mẽ quật khởi, đem Giang gia đánh vào vực sâu của địa ngục, làm cho toàn bộ Giang gia trở thành nô ɭệ của Tô gia!

Người thứ ba chính là quản gia đã thoát ly Tô gia từ 400 năm trước - Giang Cảnh Sinh.

Mà khiến Giang Yến Lê để ý chính là, năm Giang Cảnh Sinh ( tằng tổ phụ của Giang Yến Lê) xảy ra cũng là năm diệt vong của Tô gia, và đó cũng là năm hậu nhân của Tô gia - Tô Triệt dựng lên nền móng trả thù cho Tô gia.

Tô Triệt được đến truyền thừa của Tô gia, bởi vậy hắn cũng biết vì sao Tô gia lại bị diệt vong.

Thậm chí, hắn còn biết tên của kẻ thù là: Vô Kị Tiên Tôn.

Nhưng hiện tại, Giang Yến Lê cảm thấy sự diệt vong của Tô Gia có liên quan đến Giang gia.

Căn cứ vào ân oán của Tô gia và Giang gia, Giang gia làm ra chuyện này, về tình cảm có thể tha thứ.

Nhưng Vô Kị Tiên Tôn cùng Tô gia, hay Giang gia có ân oán gì đâu?

Giang Yến Lê nghĩ mãi cũng không ra, trong sách cũng miêu tả về Vô Kị Tiên Tôn rất ít, đến giờ cậu vẫn không biết thân phận của Vô Kị Tiên Tôn.

Cuối cùng, Giang Yến Lê không nghĩ đến chuyện này nữa.

Tất cả chuyện này là thật hay giả, còn phải dựa vào tất cả những thứ hôm nay cậu thấy đều là sự thật!

Bây giờ là thật hay giả, cậu vẫn chưa chứng minh được. Đây chỉ là suy đoán của cậu, là thật hay giả, đã qua thời gian lâu như vậy rồi, muốn điều tra lại cũng khó.

Giang Yến Lê đóng quyển sách lại, tất cả những người bên trong đều đã được cậu ghi tạc vào trong đầu.

Khi mặt trời dần ngả về phía tây, một tiếng chuông to vang lên, báo cho Giang Yến Lê giờ học hôm nay đã kết thúc.

Lưu tiên sinh để một cậu bé đưa Giang Yến Lê xuống núi.

Chỉ là cậu bé này sau khi rời khỏi tầm mắt Lưu tiên sinh, sắc mặt trong nháy mắt đã lạnh như băng.

Chỉ để cho Giang Yến Lê một bóng lưng.

Giang Yến Lê hơi nhíu mày, thái độ của đứa bé này thật không tốt!

Dọc theo đường đi, Giang Yến Lê nhìn cậu bé bảy tám tuổi này.

Nếu cẩn thận quan sát sẽ phát hiện đứa trẻ này rất đáng yêu, khuôn mặt hồng ngọc, môi hồng răng trắng, đôi mắt phượng tự nhiên có khí chất câu nhân. Giang Yến Lê rất ngạc nhiên, khó có thể tưởng tượng được, sau khi lớn lên, cậu bé này sẽ trở thành nhân vật xuất chúng như thế nào?

Giang Yến Lê tò mò hỏi:" Nhóc con, ngươi tên là gì?"

Cậu bé quay người lại, hai mắt to tròn ngập nước lẳng lặng nhìn Giang Yến Lê, lạnh lùng báo tên :" Bạch Phượng."

Dứt lời, Bạch Phượng xoay người lại, không để ý đến Giang Yến Lê nữa.

Giang Yến Lê dừng lại, nhìn bóng dáng của Bạch Phương, luôn cảm thấy đứa bé này có ý kiến với cậu?

Đây là chuyện gì a?

" Bạch Phượng phải không? Ngươi đã ở tộc học bao lâu rồi?"

" Không liên quan đến ngươi."

" Ách..." Hiện tại cậu cảm thấy đứa bé này thật sự có ý kiến với cậu." Trước kia chúng ta đã gặp nhau sao?"

" Chưa từng."

" Phụ thân ngươi là ai?"

" Không biết."

" Vậy Lưu tiên sinh là gì của ngươi?"

Bước chân của Bạch Phượng dừng lại.

Khi Giang Yến Lê cho rằng cậu bé muốn nói cái gì đó, chỉ nghe thấy Bạch Phượng nhàn nhạt nói:" Không biết."

Hảo a!

Đứa bé này không muốn nói, vậy thì quên đi.

Giang Yến Lê không tiếp tục hỏi nữa, hai người thật nhanh đã đi xuống núi.

Cao Mạc Đan đã chờ ở dưới chân núi rất lâu, khi nhìn thấy hai người Giang Yến Lê xuống núi, anh kinh ngạc nhìn Bạch Phượng.

Nhưng Bạch Phượng không hề để ý đến, khi nhìn thấy có người đến đón Giang Yến Lê, xoay người biến mất ở dưới chân núi.

Khi Giang Yến Lê đi đến muốn nói lời cảm tạ, Bạch Phượng đã biến mất không thấy.

" Thiếu gia, hắn là..."

" Không cần lo lắng, chúng ta trở về đi!"

Cao Mạc Đan nhìn về hướng Bạch Phượng biến mất, luôn cảm thấy đứa nhỏ này có chút cỏ quái.

Nhưng thiếu gia nói không cần lo lắng, vậy thì không cần lo lắng nữa!

Hắn cảm thấy mình nên nghe thiếu gia, nhưng khi nhìn thấy Bạch Phượng, hắn cảm thấy linh thú ở trong cơ thể run lên, giống như vô cùng sợ hãi Bạch Phượng, cũng không biết sao là thế này?

Cũng may Bạch Phượng nhanh chóng rời đi, Cao Mạc Đan cũng không tiếp tục nghĩ đến chuyện này, nhưng trong lòng lại am thầm ghi tạc cậu bé này vào lòng, sau này hắn nhất định phải cách xa đứa nhỏ này.

Đây là tất cả những gì linh thú trong cơ thể hắn cảm nhận được.

"Thiếu gia muốn về nhà ăn cơm hay đi ra ngoài ăn?"

" Về nhà."

" Hảo."

Đế Đô, bệnh viện quân đội.

Tư Mặc Hàn vẫn như cũ ngồi trên giường bệnh, thấy lão trung tướng đi vào, liền hỏi:" Đơn xin qua rồi?"

" Đã qua."

" Thuốc giải thế nào?"

" Trịnh thiếu nói, độc có thể giải, nhưng thiếu thuốc dẫn."

Hai mắt Tư Mặc Hàn hơi nheo nheo lại, anh có thể đoán ra được thuốc dẫn cũng không hề đơn giản," Thuốc dẫn là gì?"

" Yêu hạch của Hỏa Diễm Điểu ngũ giai"

Yêu hạch, chính là tu vi và tinh hoa cả đời của yêu thú đúc kết lại. Yêu hạch lớn hay nhỏ cũng biểu hiện sức mạnh của yêu thú đó mạnh hay yếu.

Yêu thú ngũ giai, tương đương với một tu sĩ nguyên anh kì.

Cấp bậc của người tu chân:

Hậu thiên, cảnh giới người bình thường, một khi học được dẫn khí nhập thể, liền bước vào hậu thiên cảnh giới.

Sau cảnh giới là:

Tiên Thiên, Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, Đại Thừa, Hóa Thần, Hợp Thể, Luyện Hư, Xuất Khiếu.

Cấp bậc của yêu thú tu luyện: (tu sĩ nhân loại nhầm thừa nhận phương thức quy đổi)

Yêu thú bình thường, tương đương với yêu thú chưa tu luyện, nhưng yêu thú có thể tự hấp thu linh khí, tự mình tiến hóa.

1 đến 10 giai

Yêu thú có 10 giai cảnh giới, tương ứng với 10 đại cảnh giới của tu sĩ.

Cứ như vậy đổi ra, yêu thú ngũ giai tương đương với tu sĩ nguyên anh.

Nhưng ở trong cái đô thị tu chân này, đừng nói đến tu sĩ nguyên anh, ngay cả yêu thú ngũ giai cũng không thấy.

Vậy nên, độc của hắn, không có cách giải!

Sắc mặt của Tư Mặc Hàn chậm rãi trầm xuống.

Lão trung tướng đầy lo lắng nhìn Tư Mặc Hàn, nhưng Tư Mặc Hàn đã nhanh bình tĩnh lại, không nhìn ra sắc mặt có sự khó chịu nào. Hắn nói:" Nếu đã vậy thì không cần phải lãng phí dược liệu nữa."

" Thiếu tướng!"

Tư Mặc Hàn nâng tay lên, ngăn không cho lão trung tướng nói tiếp, sau vài phút, anh đưa ra quyết định:" Dược liệu có đủ dùng?

"Lão trung tướng mím môi, nói:" Đủ dùng."

" Ngươi đang nói dối."

" Thiếu tướng, thuộc hạ không dám!"

" Đều dùng đi, ta sẽ tự mình đi đến thành phố A một chuyến để gặp cái tiểu gia hỏa kia."

Tư Mặc Hàn không trách lão trung tướng vì chuyện này, anh biết lão trung tướng cũng là vì lo lắng cho anh.

Trên mặt anh vẫn nở nụ cười điềm đạm, nhưng lão trung tướng càng cảm thấy thương tâm.

Đã đến lúc này rồi thiếu tướng vẫn nhớ đến bọn họ.

Ông không hi vọng lão đại nhà mình bởi vì một đôi chân mà về hưu. Anh vẫn còn trẻ, phong nhã hào hoa, không thể vì một đôi chân mà bị hủy hoại ^ "Thiếu tướng, xin hãy yên tâm, ta nhất định sẽ tìm được yêu hạch của Hỏa Diễm Điểu ngũ giai."

" Việc không có khả năng, không cần phải cưỡng cầu!" Tư Mặc Hàn chậm rãi mở miệng, tựa hồ không hề để ý đến việc trị liệu. Nhưng lão trung tướng càng thêm phẫn nộ cùng khẩn trương, "Thiếu tướng! Không được, chân của ngài nhất định có thể trị được!"

" Ta nói, không cần cưỡng cầu! Đi ra ngoài!"

" Thiếu... vâng, thiếu tướng." Lão trung tướng nhìn Tư Mặc Hàn, trên mặt Tư Mặc Hàn rõ ràng đang sắp xếp lời trách mắng, cuối cùng ông chỉ có thể cúi đầu rời đi.

Tư Mặc Hàn nhìn bóng lưng của ông, lấy ra một cây bút rồi ném đi, cây bút cắm vào tường. Từng tầng phòng ngự bị cắt ra, trước mặt anh, giống như đang cắt đậu hũ.

Anh rất tức giận, sắc mặt cũng trở nên lạnh nhạt.

Nhưng anh biết mình không có lựa chọn!

Toàn bộ Hoa Hạ, thậm chí là toàn bộ thế giới, anh đều đã đặt chân qua,nơi nào có nhiều yêu thú, nơi nào nguy hại cho tu sĩ, anh đều nắm rõ trong lòng bàn tay.

Vậy nên yêu thú ngũ giai? Căn bản không có khả năng tồn tại!

Chưa kể đến Hỏa Diễm Điểu ngũ giai.

Nghe đồn Hỏa Diễm Điểu có dòng máu của phương hoàng, tuy không biết đã qua bao nhiêu đời, lai qua bao nhiêu dòng máu, nhưng trong cơ thể vẫn chảy huyết mạch phượng hoàng, điều này được ghi chép trong một cuốn sách cổ.

Hiện tại Hỏa Diễm Điểu cũng được coi như một loài sắp tuyệt chủng, xuất hiện một con, cũng khiến cho bao nhân loại truy đuổi, sao có thể tìm được?

Tư Mặc Hàn chính là biết điểm này, nên mới từ bỏ trị liệu, còn hơn để các anh em của mình đi mạo hiểm.
« Chương TrướcChương Tiếp »