Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Thư Chi Pháo Hôi Quật Khởi

Chương 47: Trò đùa khảo nghiệm (8)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Giang Yến Lê đi theo Lưu tiên sinh đến một thư phòng, thư phòng không hề có sách, giá sách cũng bị quét sạch.

Lưu tiên sinh đi một đường, thẳng đến một truyền tống trận ở trung tâm căn phòng, ông nói:" Thiếu gia, đi cùng lão phu."

" Ân."

Giang Yến Lê không cảm thấy ngạc nhiên, đứng lên truyền tống trận, cùng ông rời đi.

Mặc dù là tộc học Giang gia, nhưng ở đây có rất nhiều bảo vật, ví dụ như bức họa của tổ tiên Giang gia gì đó, được cất ở một nơi bí mật, không có người dẫn dắt, sẽ không tìm được chỗ của nó.

Bảo vật được rải rác khắp nơi, vị trí cũng khác nhau, chỉ có duy nhất một điểm giống nhau, chính là tìm truyền tống trận ở này, Giang Yến Lê muốn tìm truyền tống trận, nhưng không có manh mối.

Trong ấn tượng của Giang Yến Lê, còn cả đáp án trong sách, cậu cảm thấy Giang gia ở thành phố A làm quản gia của Tô gia chỉ có ba - bốn trăm năm thôi.

Trong ba - bốn trăm năm qua, bao gồm thế hệ tằng tổ phụ*( thoát ly Tô gia), thế hệ tổ phụ (gia gia của Giang Yến Lê), thế hệ phụ thân, tính toán qua thì có tầm 5 đời.

Cùng các gia tộc khác cũng không khác mấy, 5 thế hệ của các gia tộc tu chân khác vẫn sống cùng nhau, nhưng Giang gia tương đối đen đủi, các thế hệ lớn tuổi đều đã chết, ngoại trừ gia gia của bọn họ.

Trên đỉnh không còn thấy Giang gia nữa.

Cho nên Giang Yến Lê cảm thấy xem tổ tiên của Giang gia rất nhanh, bởi vì tổ tiên Giang gia có rất ít người.

Nhưng khi cậu xuất hiện trong một không gian màu đen, cậu cảm thấy mình như bị tát vào mặt.

Chỉ thấy trong không gian màu đen có một vài bức tranh trôi nổi như người thật.

Cũng không biết bọn họ làm như thế nào, cư nhiên có thể làm thủy mặc* nổi lên.

*Thủy: nước, Mặc: mực. Tranh vẽ chỉ dùng mực tàu và nước.

Nếu không phải ý cảnh rất mạnh, cậu không tin bức tranh này được vẽ ra từ thủy mặc.

Không cần Lưu tiên sinh nói, cậu cũng biết đây là gia chủ Giang gia các đời trước, các gia chủ được tuyển không phân biệt nam nữ. Có một điều kì lạ chính là, cậu không thể nhìn thấy mặt của bọn họ, dường như có một cỗ lực lượng đang ngăn cách cậu vậy. Chỉ cần cậu ngẩng đầu lên, sẽ bị chịu chở ngại, điều này khiến cậu phải cúi đầu xuống.

Nhìn kĩ, sẽ thấy tất cả mọi thứ đều được vẽ từ thủy mặc, nhưng không có một tờ giấy nào ở giữa. Nhưng những bức tranh này mang đến một khí tức như người vẫn còn sống vậy, những bức họa này giống như đều là người thật.

Theo lời của Lưu tiên sinh, tất cả mọi bức tranh ở đây chính là tổ tiên Giang gia!

" Sao lại nhiều như vậy?" Trong sách nói, tổ tiên Giang gia bắt đầu từ thế hệ quản gia của Tô gia, hiện tại nơi này cũng không dưới hai trăm vị tổ tiên, cho dù tính cả Giang gia lẫn bên chi thứ, cũng không nhiều như vậy a?

Lưu tiên sinh vuốt râu, tự hào nói:" Đây là chuyện đương nhiên, gia tộc tu chân khác với các gia tộc bình thường, chúng ta là người tu chân đã tồn tại từ lâu đời. Các thế hệ của Giang gia truyền lại, tới này cũng đã hơn 3 vạn năm.

Hai mắt Giang Yến Lê trừng lớn, không thể tin được.

Trong đầu cậu còn tự hỏi, có phải tổ tiên Giang gia từng làm người hầu nên họ cố tình vẽ thêm tổ tiên để khiến con cháu hoang mang hay không? Nếu không phải dùng thị giác để xem qua sách, cậu có thể biết được những chuyện này hay không?

Nếu đúng như vậy thì tổ tiên Giang gia thật không biết xấu hổ!

Vì ấn tượng quá sâu, nên Giang Yến Lê không cảm thấy ấn tượng của mình với quyển sách sẽ bị phá vỡ.

Khi Giang Yến Lê đang suy nghĩ miên man, đột nhiên cảm thấy bốn phương tám hướng có những ánh mắt sắc bén cứ nhìn chằm chằm vào cậu, khiến cậu vô cùng hoảng sợ. Giống như những bức họa đang nhìn và khiển trách cậu.

Mà khi cậu nhìn kĩ lại, cảm giác đó lại biến mất, chẳng lẽ là ảo giác sao?

Mà chuyện kì quái hơn chính là, khi ngẩng đầu nhìn những nơi cao hơn, cậu lại cảm thấy tinh thần của mình càng loạn.

Cuối cùng, cậu không dám ngẩng đầu lên nhìn nữa.

Quên đi, không nghĩ đến những chuyện này nữa, hãy nghe những gì Lưu tiên sinh nói.

Đương nhiên, Lưu tiên sinh không biết trong lòng Giang Yến Lê nghĩ gì.

Thấy Giang Yến Lê kinh ngạc, ông cho rằng Giang Yến Lê bị lịch sử của Giang gia làm cho khϊếp sợ, điều này khiến ông càng vui vẻ hơn.

" Thiếu gia, có phải người không thể nhìn những bức chân dung phía trên, mỗi lần nhìn đều cảm thấy ù tai hỗn loạn hay không?"

Giang Yến Lê dừng lại một chút, sau đó gật đầu.

" Đây đều là chuyện bình thường. Mỗi người thừa kế lần đầu tiên bước vào đây đều sẽ như vậy."

" Vậy làm sao để giải quyết tình huống này."

" Trở nên mạnh hơn."

" Trở nên mạnh hơn?"

" Không tồi." Lưu tiên sinh tiếp tục vuốt râu, ân cần nói:" Chỉ có trở nên mạnh mẽ, mới có thể ngẩng đầu nhìn toàn cảnh nơi này, nếu không cả đời cũng chỉ có thể nhìn thấy những bức tranh cũ thôi. Ngay cả lão phu cũng không nhìn thấy một vài bức, hầu như không ai có thể thấy nó."

Giang Yến Lê:"...."

Tuy nói thế, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu là sao? Giang Yến Lê tiếp tục hỏi:" Thì ra là vậy sao? Càng nhìn lên trên, người đó càng mạnh sao?"

" Đúng, ba vạn năm trước, không ai có thể sánh ngang Giang gia ở tu chân giới. Đáng tiếc, sau khi linh khí bị thiếu hụt, các đời gia chủ Giang gia cũng dần dần yếu đi, thậm chí tu sĩ trúc cơ cũng có thể trở thành gia chủ Giang gia, người nói xem Giang gia là biến hóa lớn hay nhỏ?"

Giang Yến Lê trầm mặc, đương nhiên là lớn.

Nhưng nếu những gì Lưu tiên sinh nói là thật, thì tổ tiên Giang gia cũng không đơn giản.

Vậy tại sao Giang gia lạo có gia chủ làm quản gia của Tô gia?

Giang Yến Lê nghĩ trăm lần cũng không ra.

" Lưu tiên sinh, ta không thể nhìn thấy bọn họ, vậy tới đây để làm gì? Có phải chỉ để ta cảm nhận thực lực của bọn họ hay không?"

" Đây là một trong số đó." Lưu tiên sinh nói:" Hôm nay đưa thiếu gia đến xem những cái này, mục đích chính là hắn!" Lưu tiên sinh chỉ vào một góc, nói:"Thiếu gia, qua nhìn xem một chút."

Trong góc cũng có một bức chân dung, nhưng bức họa này lại vẽ một cái gông xiềng, đem người khóa lại.

Thủy mặc tản ra, người nọ giống như vẫn còn sống, không ngừng giãy giụa.

Nhưng cho dù hắn dãy giụa như thế nào, cũng không thể thoát khỏi tầng xiềng xích.

" Hắn là?"

" Tội nhân."

" Tội nhân?"

Lưu tiên sinh gật đầu, " Đúng vậy, người này chính là tội nhân của Giang gia."

Giang Yến Lê nhìn kĩ đối phương, Giang Yến Lê rất khó nhận ra người được vẽ ra bằng thủy mặc.

Nhưng may thay, nó được bảo tồn khá tốt, cậu mơ hồ có thể nhìn ra hắn là một nam tử, mặc một bộ quần áo màu đen, dáng vẻ lạnh như băng.

Người này là tội nhân của Giang gia, vì sao?

Tựa hồ nhì thấu nghi vấn của Giang Yến Lê, Lưu tiên sinh nói:" Một ngàn năm trước, người này trở thành gia chủ Giang gia. Nhưng đáng tiếc, hắn chẳng những không phát triển Giang gia đi đến đỉnh cao, còn làm một việc sai trái ảnh hưởng đến cả con cháu Giang gia sau này, vậy nên hắn chính là kẻ có tội."

" Chuyện sai trái?" Giang Yến Lê dường như nghĩ đến chuyện gì đó, chắc chắn có liên quan đến Tô gia.

Lưu tiên sinh nhắm mắt lại, đến nay vẫn có thể nhớ lại nỗi niềm khi làm người hầu.

"Hắn đấu với Tô gia, khi đó vẫn ngang hàng với Giang gia, lại bại bởi Tô gia. Chỉ vì một sai lầm của hắn mà đã khiến Giang gia phải trở thành nô bộc của Tô gia, khiến Giang gia qua bao đời nay vẫn không thể xoay người! ! !

Nói đến đây, tiên phong đạo cốt trên người ông biến mất, chỉ còn lại sự phẫn nộ, thù hận.

" Nếu không phải thế, Giang gia sao có thể lâm vào cảnh làm nô bộc cho Tô gia? Qua hàng nghìn năm làm nô bộc, Giang gia đã quên mất cốt khí và vinh quang của chính mình ở năm đó. Sau khi bị nô dịch, người của Giang gia chỉ còn lại sự mờ mịt, chết lặng, nửa điểm khí phái cũng không thấy!"

Giang Yến Lê khϊếp sợ, đây là lần đầu tiên cậu nghe nói có chuyện như vậy.

Nếu không trở thành người thừa kế, chỉ sợ đến chết cũng không thể biết chuyện này.

Nhưng cậu căn bản không biết, ân oán của Giang gia và Tô gia, còn kéo dài cả 1 nghìn năm. Giang Yến Lê nhìn thân ảnh người bị nhốt kia, hỏi: " Hắn tên là gì?"

" Giang Dần Việt!" Lưu tiên dinh lạnh lùng giới thiệu:" Giang Dần Việt, gia chủ đời thứ 103 của Giang gia, vì ham muốn đắc đạo thành tiên, đã gây ra tổn thương không thể xóa nhòa cho Giang gia!"

" Hôm nay, nhiệm vụ của người là đánh tan hắn."

" A?"

" Các người thừa kế phải xem đây chính là lời cảnh cáo và đánh tan hắn!"

Giang Yến Lê nhíu mày, nói-:" Đánh tan như thế nào?"

Lưu tiên sinh ném một quả cầu nước qua, rơi vào bức họa của Giang Dần Việt. Sau khi mực và nước bị quả cầu nước của Lưu tiên sinh hấp thu, một tiếng hét thảm truyền ra. Giang Yến Lê lại nhìn thấy bức tranh đó lại biến trở về như lúc ban đầu, không hề có chút tổn thương gì."

Giang Yến Lê:"..."

Đây là trò đùa của ai?

Là gia chủ nào lưu lại?

Chỉ làm cho hắn hét lên, sau đó thì sao nữa?

Cái trừng phạt này, không khỏi có chút giả?

" Thiếu gia, động thủ."

Lưu tiên sinh quá nghiêm túc, khiến Giang Yến Lê cảm thấy mình suy nghĩ quá nhiều.

Cậu gật đầu, đem linh lực hệ mộc của mình hóa thành một viên hạt châu. Lưu tiên sinh đứng bên cạnh Giang Yến Lê hơi khó hiểu, nhưng vẫn không nói gì.

Giang Yến Lê cứ như thế ném hạt châu đó ra, sau đó hạt châu phịch một tiếng, nổ tung.

Trong tức khắc, bức chân dung bị thổi tan thành từng mảnh, nhưng sau một tiếng hét thì lại khôi phục, không đau không ngứa.

Cùng lúc đó, Giang Yến Lê cũng phát hiện, sau khi cậu đánh tan thân ảnh kia, linh lực cũng biến mất theo.

Thật kì lạ, cậu cư nhiên lại không thể cảm nhận được linh lực của chính mình, đã bị hấp thu rồi sao?

Nhưng nhìn bức họa kia, một chút khác thường cũng không có, Giang Yến Lê cũng từ bỏ suy nghĩ về vấn đề này.

" Thiếu gia, người đã thông qua khảo nghiệm, chân chính trở thành người thừa kế của Giang gia!"

Giang Yến Lê:"???" Như vậy liền thông qua? Có phải quá tầm thường rồi hay không?

Nhưng Lưu tiên sinh rất nghiêm túc, như thể Giang Yến Lê đã làm một chuyện gì đó rất tốt, ông tươi cười nói:" Thiếu gia, chúng ta đi chỗ khác."

Giang Yến Lê hơi quái dị gật đầu.

Sau đó, Lưu tiên sinh đưa Giang Yến Lê đi khắp nơi, chỉ là không còn những bức họa như vậy, mà là giao cho Giang Yến Lê một quyển sách." Bên trong nó ghi lại những tin tức của các gia chủ trong những năm gần đây, tuy chỉ là sơ bộ, nhưng thiếu gia có thể xem, bất cứ lúc nào lão phu cũng có thể kiểm tra."

" Bất cứ lúc nào cũng có thể kiểm tra?"

Đây không phải là kiểm tra sao?

Không nghĩ tới sau khi xuyên qua cũng phải kiểm tra, không chỉ nhà trường muốn kiểm tra, ngay cả người thừa kế cũng phải kiểm tra.

Giang Yến Lê cảm thấy thật đau đầu.
« Chương TrướcChương Tiếp »