* Tộc học = lĩnh vực nghiên cứuGiang Yến Lê cất điện thoại, nằm ở trên giường.Tình hình của Tư Mặc Hàn nhất định không tốt, cho dù Giang Yến Lê liên hệ với Tư Mặc Hàn nhiều hơn, cậu càng lo lắng. Mặc dù là vậy, nhưng biết được Tư Mặc Hàn vẫn an toàn.
Thế là đủ rồi!
Chỉ cần cậu còn sống, cậu sẽ không để chân của Tư Mặc hàn bị tàn phế!
Đôi chân đẹp như vậy, vẫn nên nở rộ cùng với mị lực của anh ấy.
Thực lực, sự tài hoa của anh ấy, không nên vì một đôi chân tàn phế mà bị che lấp.
Tính tình của anh, cũng không nên vì một đôi chân mà trở nên âm u sợ hãi!
Trong lòng Giang Yến Lê dâng lên một mong muốn cường đại, cậu muốn cứu vớt vai ác Tư Mặc Hàn này, dù chỉ là một chút cũng được.
Cho dù cậu có thành công hay không, cậu nhất định sẽ dốc toàn lực.
Giang Yến Lê nghĩ nghĩ, hôm nay cậu chưa tu luyện, liền tiến vào không gian tu luyện.
Yên tâm đi, lần này cậu không còn cảm thấy lo lắng nữa, cũng không đi tìm A Ly đòi liên hệ với Tư Mặc Hàn.
Nghĩ đến đây, Giang Yến Lê chậm rãi đi vào giấc ngủ, ngày thứ hai, Giang Yến Lê đem ý nghĩ to lớn là cứu vớt nhân vật phản diện quên đến không còn một mảnh.
Tối hôm qua Giang Yến Lê biết được Tư Mặc Hàn đang ở trong bệnh viện quân đội, đã bình tĩnh hơn rất nhiều.
Cao Mạc Đan nhìn thấy Giang Yến Lê xuống lầu, như thường lệ đưa cho cậu một phần lịch trình, "Thiếu gia, đây là kế hoạch hôm nay."
Giang Yến Lê nhìn thoáng qua, sau đó thì đi luyện kiếm.
Đúng vậy, hạng mục đầu tiên trong lịch trình là luyện kiếm!
Vào nhưng năm 60, rất nhiều người Trung Quốc có giấc mơ làm võ hiệp.
Vào những năm 80, có rất nhiều người có mơ ước vượt biên.
Vào những năm 90, có rất nhiều người Trung Quốc muốn trường sinh bất tử.
Giang Yến Lê thuộc vào những người ở những năm 90, bởi vậy nếu có cơ hội tu luyện để trường sinh bất tử, sao cậu có thể lãng phí thời gian vào những chuyện vô bổ?
Không phải ai xuyên sách cũng giống nhau, có thể tự sắp xếp cuộc sống của chính mình dựa theo kịch bản.
Luyện kiếm, cũng là đang rèn luyện căn cơ.
Cũng không phải muốn cùng người khác quyết đấu, mà là muốn làm thể chất của bản thân tốt hơn một ít.
Cao Mạc Đan nhìn Giang Yến Lê luyện kiếm, đứng một bên giải thích.
" Hai tiếng sau, thiếu gia trở về ăn sáng đúng 7 giờ, hơn 7 rưỡi phải quay về thư phòng để giải quyết nốt việc hôm qua. 8 rưỡi xuất phát đi tộc học, 9 giờ bắt đầu bí mật dạy dỗ người thừa kế, tôi không thể đi vào nơi dạy dỗ người thừa kế, thiếu gia nhất định phải chăm chỉ học tập. Chờ đến giữa trưa - 12 giờ, tôi sẽ đón thiếu gia trở về ăn cơm. Ăn trưa xong sẽ đưa thiếu gia trở lại tộc học đi học. Buổi tối, thiếu gia phải kiểm tra lại giáo án mà tôi đã soạn, để tránh kiểm tra thất bại.
" Cứ giao bữa trưa đến, ta sẽ ăn ở đó."
Cao Mạc Đan kinh ngạc một chút, nhưng vẫn nhanh chóng gật đầu:" Vâng, thiếu gia."
" Đúng rồi, có một chuyện ta cần chưng cầu ý kiến của thiếu gia."
" Chuyện gì?"
" Cuộc họp thường niên của trường sắp tới rồi, Tôn...người phụ trách bên kia gọi điện qua đây hỏi thiếu gia ngày đó có lên sân khấu hay không?"
" Cuộc họp thường niên?" Giang Yến Lê vẫn chưa dừng động tác tay, nghĩ nghĩ, nói:" Ngươi đi thu xếp một chút đi, ta có chú hứng thú với cuộc họp thường niên lần lần này."
Từ nhỏ đến lớn, cậu còn chưa tham gia cuộc họp thường niên bao giờ.
Trong trí nhớ vẫn có, nhưng đây không phải kí ức của cậu, mà là của nguyên chủ.
Hiện tại, Giang Yến Lê muốn tận mắt trải nghiệm cuộc họp thường niên lần này, dù sao đây là nơi chỉ có tầng lớp thượng lưu mới có thể vào được. Giang Yến Lê đương nhiên có chút tò mò. Đặc biệt là trong tình huống cậu có thể hoành hành ở khắp thành phố A!
Vì cái gì cậu lại không đi?
" Vâng, thiếu gia." Cao Mạc Đan cười nói:" Ta sẽ thu xếp."
" Ân, ngươi cũng chuẩn bị một chút, nhanh chóng quay lại bồi ta đi."
Cao Mạc Đan dừng lại, tiếp theo nở nụ cười, nói:" Vâng, thiếu gia."
Hiện tại thiếu gia đối với hắn rất tốt, nhớ tới trước kia ở Trịnh gia dạy dỗ em trai của Trịnh gia, đứa nhỏ đó đã làm rất nhiều chuyện để hắn bỏ đi.
Nhưng Giang Yến lê thì không, đối với hắn rất tốt, còn nguyện ý tin tưởng hắn.
Như vậy là đủ rồi!
Giang Yến Lê gật đầu, tiếp tục luyện kiếm.
Một lúc sau đi ăn sáng
Ăn xong bữa sáng thì đi thư phòng, xử lí tài liệu một tiếng rưỡi, 8 rưỡi, Cao Mạc Đan lại đưa cậu đến tộc học.
Tộc học Giang gia tồn tại là vì bồi dưỡng người thừa kế. Nằm ở một ngọn núi đằng sau Giang gia. Trên đỉnh núi được dựng những ngôi nhà tre cổ kính, để con cháu sau này có thể cảm nhận được công lao của người thừa kế, nhưng kiến trúc cổ vẫn được giữ lại, chắc chắn sẽ không bị phá hủy.
Giang Yến Lê đứng ngoài cửa lớn của tộc học, từ xa đã nhìn thấy có một bóng người mặc áo trắng đang đi xuống cầu thang.
Đó là người tiếp dãi cậu!
Là một ông lão, thoạt nhìn tóc đã trắng xóa như 70, 80 tuổi.Mang theo một hương thơm của sách vở, tuy giọng nói già nua nhưng vẫn khí phách, đồng thời còn cho người khác cảm giác ôn hòa thân thiết, làm Giang Yến Lê cảm nhận được một thái độ tôn trọng.
Cảm giác này rất kì lạ, Giang Yến Lê không khỏi nhìn đối phương thêm vài lần.
Đến nơi này học tập chỉ mất 2 - 3 ngày, nhưng mỗi ngày phải đối mặt với một giáo viên khác nhau. Ngoài giáo viên đã dạy cậu, cậu không hề nhìn thấy những người khác. Thậm chí cậu còn không biết trong tộc học có bao nhiêu người? Nếu không phải có giáo viên đến đón, cậu sẽ nghĩ nơi này không có ai.
" Đi thôi, Cao quản gia, ngươi về trước đi!?"
" Vâng." Cao Mạc Đan biết mình không thể ở đây lâu, chuyện của tộc học Giang gia, không phải thứ mà hắn có thể tìm hiểu. Nói thật, nếu không phải Giang lão gia tín nhiệm hắn, Giang Yến Lê sẽ không đưa hắn đến đây.
Nhưng hắn là một người đáng tin cậy ở bên người Giang Yến Lê.
Giang Yến Lê bình tĩnh nhìn Cao Mạc Đan rời đi.
Nghiêm túc mà nói, Giang Yến Lê kì thật chỉ là thử Cao Mạc Đan.
Người này chưa từng xuất hiện trong sách, cũng không biết kết cục như thế nào?
Hắn có thể phản bội hay không? Giang Yến Lê lớn mật đưa hắn đến nơi này, thứ nhật là vì tin tưởng gia gia, thứ hai là muốn thử Cao Mạc Đan.
Trong những ngày này, Cao Mạc Đan đã thể hiện rất tốt.
Giang Yến Lê không chú ý đến Cao Mạc Đan nữa, quay lại nhìn ông lão đến đón cậu.
Ông lão này mặc một bộ Thái Cực Quyền, trên mặt lộ ra một nụ cười ôn hòa, đôi mắt trong suốt hơi híp lại, bộ râu dài trắng muốt, cả người ông cứ toát lên 4 chữ : Tiên phong đạo cốt.
Giang Yến Lê nhìn đối phương, hơi sửng sốt, cậu như thấy được một vị thầy Nho đang ở trong thư phòng, vung cây bút, vẽ ra một bức tranh tinh tế, nhất cử nhất động đều làm cho người khác phải kính nể.
" Thiếu gia, ngài đã tới?" Ông nhàn nhạt mở miệng, không tự ti không kiêu ngạo, lại có cảm giác ôn hòa thân thiết.
Giang Yến Lê gật đầu nói:" Ân, hôm nay học cái gì?"
" Hôm nay không học, để lão phu mang thiếu gia đi xem các tổ tiên của Giang gia."
" Các tổ tiên?" Giang Yến Lê kinh ngạc, không phải các tổ tiên Giang gia đều làm quản gia cho Tô gia sao?
" Đúng vậy, thiếu gia hãy cùng đi với lão phu!" Ông lão nhàn nhạt nói.
Giang Yến Lê gật đầu, không nói gì, đi theo ông lão.
Là người thừa kế tiếp theo của Giang gia, khi Giang lão gia bế quan phải luôn bí mật học tập ở đây. Thẳng đến khi Giang Yến Lê tiến vào tộc học, cậu mới hiểu được Giang lão gia không có ý định cho Giang Chung Đàm hay Giang Chung Dân kế thừa Giang gia. Trong mắt ông chỉ có Giang Chung Quốc, cũng chính là phụ thân của Giang Yến Lê mới có đủ tư cách làm chủ Giang gia.
Hiện tại hai vợ chồng Giang Chung Quốc mất tích, Giang lão gia mới muốn bồi dưỡng Giang Yến Lê, nhưng cũng chưa bao giờ thay đổi quyết định này. Vậy nên, hành động thèm muốn chức vị gia chủ của Giang Chung Đàm đã bị một vài giáo sư ở tộc học chê cười. Cho dù sau này ông trở thành người thừa kế, nhưng chưa từng tới đây học, cho nên không thể trở thành người thừa kế chính thống. Những người trong tộc học Giang gia đều hiểu rõ tầm quan trọng của người thừa kế, bởi vậy họ có yêu cầu rất cao đối với Giang Yến Lê, đồng thời cũng rất tôn trọng Giang Yến Lê.
Bây giờ ông lão kia muốn đưa cậu đi gặp tổ tiên của Giang gia, Giang Yến Lê cảm thấy có chút kì quái.
Trước đây, người của Giang gia đã trộn lẫn trong đám người hầu của Tô gia. Khi rời đi, tính nô ɭệ trong xương cốt của họ cũng sẽ không vì thế mà thay đổi. Trong tình huống này, Giang gia không xấu hổ thì thôi, ngược lại còn tự hào, điều này khiến Giang Yến Lê cảm thấy khá kì lạ, cậu phải nghiêm túc nhìn những người này mới được.
Trên thực tế, Giang Yến Lê cũng chẳng hứng thú gì với tổ tiên của Giang gia.
Ngay cả khi chẳng ai để ý đến tổ tiên có từng làm nô ɭệ hay không, nhưng xuất thân như vậy cũng khiến người ta cảm thấy vấu hổ và không muốn đề cập đến.
Nhiều năm qua, Giang gia chưa bao giờ nói chi tiết về Giang gia cho người ngoài. Cho đến bây giờ, trừ kì binh áo trắng, cũng không có nhiều người điều tra chuyện này, hơn nữa không phải ai điều tra là có thể điều tra ra được.
Ở hiện tại, trong thành phố A, vẫn chưa có ai biết chuyện này.
" Thiếu gia, cho dù thân phận của tổ tiên Giang gia như thế nào, người thừa kế đều phải thừa nhận tất cả. Chỉ khi chấp nhận được tất cả những điều này, người thừa kế mới có thể lĩnh ngộ được cách dẫn dắt Giang gia đi đến huy hoàng."
Giang Yến Lê:" Ách...ta hiểu được." Ý của lời này là, Giang gia có huy hoàng hay không là do người thừa kế quyết định sao?
Làm người thừa kế, cho dù tổ tiên Giang gia đã làm cái gì, thì đó cũng là tồn tại mà họ phải chấp nhận.Thật ra Giang Yến Lê rất tán đồng với ý kiến này. Khi ông lão kia nói vậy, Giang Yến Lê cảm thấy mình là chuyện bé xé ra to.
Nếu ngay cả tổ tiên cũng không thể chấp nhận được, Giang gia sao có thể phát triển đến bây giờ?
Thấy Giang Yến Lê không có cảm giác phiền chán gì, ông lão vui vẻ gật đầu, tiếp tục nói:" Thiếu gia, tình huống bây giờ, người muốn huấn luyện thân thể như thế nào, ta sẽ không can thiệp, nhưng một khi đã tiến vào đây, suy hưng của Giang gia đều ở trong tay người."
Giang Yến Lê hít một hơi sâu, cảm thấy áp lực thật lớn, nhưng cậu không vì thế mà lùi bước.
Cậu biết, đây là sự tồn tại cậu phải chấp nhận." Ta biết rồi, ta sẽ nỗ lực."
" Thiếu gia, mời!"
Trước mắt cậu là một tòa tứ hợp viện.
Rất ít người có thể xây được một tòa tứ hợp viện ở một nơi như vậy, nhưng là một gia tộc tu chân, Giang gia luôn muốn giữ lại những phong cách cổ. Phần lớn khoảng sân trông khá cổ.
Thời điểm bước vào trong sân, có một cậu bé mặc quần áo ngắn cung kính đi ra.
Trông cậu bé chỉ mới bảy tám tuổi, tu vi luyện khí tầng 1, cậu bé bước đến gần ông lão, chào theo nghi thức cổ xưa một cách tiêu chuẩn, nói:" Lưu tiên sinh."
Kế tiếp, cậu bé quay người về phía Giang Yến Lê," Thiếu gia."
" Ngươi là?" Giang Yến Lê kì quái nhìn đối phương.
" Ta là người hầu của Lưu tiên sinh, ta gọi là A Cảnh!" A Cảnh lộ ra vẻ mặt tự hào, làm Giang Yến Lê cảm thấy vị Lưu tiên sinh này cũng không đơn giản.
" Thì ra là thế, A Cảnh, chào ngươi."
" Xin chào thiếu gia."
" Được rồi, đi thôi!" Lưu tiên sinh không dừng ở cửa, mang theo Giang Yến Lê biến mất ở sân.
A Cảnh đi đến một bên đóng cửa.
Khi cánh cổng được đóng lại, tứ hợp viện đứng sừng sững ở trên núi cũng biến mất, cứ như chưa từng tồn tại vậy.