Giang Yến Lê cũng không giống như đang nói đùa, giờ phút này mặc kệ lời nói của Giang Yến Lê thật hay giả, gia gia của hắn là tu sĩ kim đan, còn là cổ đông lớn nhất của học viện, Giang Yến Lê có thể cậy gia gia mình, muốn làm gì cũng ở thành phố A..... cũng không phải không thể.
" Ngươi.....Giang Yến Lê, ta muốn nhìn xem ngươi có thể đắc ý đến khi nào." Quách Tiểu Thơ nghĩ đến những chuyện này, sắc mặt vô cùng khó coi, thậm chí không thể phản bác lại.
Dứt lời, cô phất tay áo rời đi.
Giang Yến Lê nhìn theo bóng lưng của cô, lúc sau lại quay người nhìn Cao Mạc Đan:" Vừa rồi ngươi đi tới chỗ cô ấy như thế nào? Cô ấy chỉ là một nữ sinh, cần gì phải đấu trí cùng cô ấy?"
" Xin lỗi thiếu gia, là ta thất lễ." Cao Mạc Đan thành thật xin lỗi, nhưng lại không hối hận.
" Chuyện này ngươi cũng không sai, nhưng ngươi làm vậy, với tính tình của cô ta, nhất định sẽ tìm ngươi gây phiền toái, ngươi đáng lẽ ra không cần chuyện này."
Lời của Giang Yến Lê khiến Cao Mạc Đan dừng lại.
Hắn hiểu ý tứ của Giang Yến Lê.
Giang Yến Lê đang trách hắn lỗ mãng, tìm thêm phiền toái.
Thật ra chỉ cần không để ý có thể bỏ qua, nhưng hắn không quen nhìn đối phương đối đãi với Giang Yến Lê như vậy.
Hắn cảm thấy Giang Yến Lê là chủ nhân của mình, Giang Yến Lê bị ủy khuất, cũng giống như hắn bị ủy khuất. Hắn không thể để chủ nhân uất ức hơn mình.
Nhưng quyết định này không những không khiến Giang Yến Lê hài lòng, ngược lại còn khiến Giang Yến Lê dùng cách này để cảnh cáo lần sau không được tái phạm nữa!
" Ta hiểu rồi, cảm ơn thiếu gia đã nhắc nhở."
" Ta không hy vọng ngươi sẽ ảnh hưởng đến hiệu suất công tác vì những chuyện này."
" Thiếu gia yên tâm, sẽ không."
" Được, vậy đi thôi."
Giang Yến Lê không sợ Cao Mạc Đan tìm phiền toái, chỉ cần cậu có thể kiểm soát nơi này, cậu sẽ không để ý Cao Mạc Đan có tìm phiền toái hay không.
Mỗi người đều có tính cách riêng, hôm nay cậu ra tay là vì thái độ ác liệt của Quách Tiểu Thơ. Cô còn ở trước mặt cậu xuống tay với quản gia của cậu, đó tương đương với việc đang khiêu chiến quyền uy của cậu.
Nếu mọi người đều thân thiện thì thật tốt.
Nhưng hiện tại Giang Yến Lê chính là đại biểu cho Giang gia!
Trách nhiệm của Giang gia đang đặt trên người cậu, biểu hiện của cậu ở bên ngoài cũng ảnh hưởng đến thanh danh của gia tộc. Bởi vậy, cho dù là một chuyện nhỏ, cũng không thể làm cho Giang gia bị bôi đen, như vậy sẽ khiến người ta cho rằng gia chủ Giang gia là một người vô dụng.
Khi Giang Yến Lê tới văn phòng hiệu trưởng, bên trong không chỉ có hiệu trưởng mà còn có cả Tô Triệt, Tôn Bắc Thần và Quách Tiểu Thơ.
Thấy Giang Yến Lê và Cao Mạc Đan đi vào, Quách Tiểu Thơ hừ lạnh một tiếng, tựa như vô cùng tức giận, quay người không để ý đến bọn họ.
Giang Yến Lê cũng không phản ứng với chuyện này.
Hiệu trưởng rất béo, mặc một bộ tây trang, bụng phệ, trông giống như nặng 200 cân.
Ông ngồi ở bàn làm việc, nụ cười trên khuôn mặt như phật tổ, trông rất hàm hậu.
" Giang đồng học, ngươi đến rồi?" Hiệu trưởng cười hiền hậu nói:" Lại đây, lại đây, ngồi bên này."
Bên phải cửa vào có một bàn trà.
Tô Triệt đang pha trà, thủ pháp thuần thục, tiết tấu rất đặc biệt, hắn thể hiện một cách dễ chịu mà không chọc cho người khác ghét bỏ. Vẻ mặt hắn rất bình tĩnh, như thể những xích mích trước đây giữa họ không hề tồn tại.
Giang Yến Lê không biết tinh thần lực của Tô triệt mạnh đến mức nào, sau những chuyện như vậy còn có thể bình tĩnh.
Hắn không biết vòng cổ của mình bị mất sao?
Giang Yến Lê cũng không biết Tư Mặc Hàn đã đưa cho Tô Triệt một cái vòng giả, giống hệt với cái lúc đầu.
Có lẽ bởi vì nhìn thấy Tô Triệt nên Giang Yến Lê bị kí©h thí©ɧ, cậu cảm thấy dây chuyền trên chân mình cũng trở nên nóng lên.
Nhưng cảm xúc trên mặt cậu vẫn lạnh nhạt!
Tôn Bắc Thần ngồi ở phía đối diện Tô Triệt, lúc Giang Yến Lê bước vào, chân tay hắn có chút luống cuống, nhưng vẫn nỗ lực trấn định lại. Nói:" A Lê, ngươi đến rồi."
Quách Tiểu Thơ ngồi bên cạnh Tôn Bắc Thần, nhìn Giang Yến Lê với vẻ mặt đắc í, giống như tuyên bố chủ quyền. Giang Yến Lê nhìn qua hiệu trưởng.
Quách hiệu trưởng vẫn cười tươi như phật.
Đừng nhìn nụ cười của Quách hiệu trưởng như phật, người này chính là một cao thủ kiệm lời, có đôi khi mình bị tính kế như thế nào còn không biết.
Đây cũng chính là lí do người của thành phố A không thích ông ta!
Bản lĩnh của người này không kém, quản lí học viện không tồi. Bởi vậy cho dù ai ghét ông ta cũng không dám động tay động chân.
Giang Yến Lê cũng không để ý nhưng việc này.
" Hiệu trưởng tìm ta có chuyện gì?" Giang Yến Lê bình tĩnh ngồi xuống ghế sofa, giống như không coi ba người kia tồn tại. " Nếu có chuyện gì thì nhanh lên, ta rất vội."
Lời nói của Giang Yến Lê rất thô lỗ.
Nhưng Quách hiệu trưởng không tức giận chút nào.
" Ai, vị này là Tô Triệt, ngươi còn nhớ không?"
" Đương nhiên! Ngay khi ta nhập học, hắn còn chỉ vào mặt ta mắng ta là đồ phế vật, ấn tượng khá sâu." Giang Yến Lê cười chế nhạo.
Khi nghe những lời đó, nụ cười của Quách hiệu trưởng* bỗng cứng lại. Lời nói của Giang Yến Lê mang theo sự châm chọc, khiến ông không biết nên nói gì tiếp theo?
* Nguyên văn là Tôn Bắc Thần, nhưng mình thấy Quách hiệu trưởng nó hợp hơn.
Nhưng hiệu trưởng cũng là lão già sống lâu năm, thật nhanh đã khôi phục nụ cười như phật tổ.
" Biết rồi thì tốt, biết rồi thì tốt, ta không cần phải giới thiệu nữa."
Hai người Quách Tiểu Thơ và Tôn Bắc Thần thì không cần phải giới thiệu.
Bởi vì họ thường gặp nhau trong học viện, thậm chí trong mỗi cuộc họp thường niên, cả ba người còn ở trên sân khấu nói chuyện cùng nhau. Nói không biết nhau thì thật quá giả tạo.
" Hiệu trưởng nói chính sự đi!" Giang Yến Lê không muốn dây dưa nhiều chuyện, cậu cũng không quan tâm quan hệ giữa hiệu trưởng và Tô Triệt như thế nào. Chuyện cậu phải làm bây giờ là quản lí tốt Giang gia, làm bản thân lớn mạnh thêm.
Hiện tại Tô triệt không còn không gian, cậu không tin Tô triệt có thể mạnh mẽ nhanh như trong sách.
Nhưng dù sao hắn vẫn là vai chính, vận khí như nào cũng không thể nói rõ.
Giang Y ến Lê vẫn phải thận trọng.
Quách hiệu trưởng nhìn thoáng qua Tôn Bắc Thần, Tôn Bắc Thần hít một hơi thật sâu.
Hắn vô cùng xấu hổ khi đề cập với Giang Yến Lê chuyện này, nhưng lại nghĩ đến gia gia té xỉu, là Tô Triệt cứu ông ấy. Hắn không thể không đáp ứng thỉnh cầu của Tô Triệt, cũng phải tận dụng hết khả năng để giúp y.
Đúng vậy, cái ngày mà Giang lão gia thăng cấp, Tôn lão gia bị té xỉu mà mãi không chịu tỉnh lại.
Tô Triệt nói có cách cứu gia gia của hắn, nên hắn mới mang theo cậu đi xem bệnh cho gia gia.
Không nghĩ tới, Tô Triệt có thể cứu gia gia.
Từ khi đó, nhưng thỉnh cầu của Tô Triệt, hắn không thể không đồng ý.
Tô Triệt lạnh lùng nhìn Tôn Bắc Thần.
Hắn không nghĩ tới Tôn Bắc Thần vẫn còn tình cảm với Giang Yến Lê!
A, xem ra hắn đã quá xem thường Giang Yến Lê, hắn cho rằng người này không hiểu chuyện gì, nhưng không nghĩ tới có thể mê hoắc Tôn Bắc Thần đến mức này? Thật không thể tưởng tượng nổi!
Tôn Bắc Thần nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, rồi mở mắt ra, nói: " A Lê, chuyện này...bọn ta muốn đề cử một người vào cuộc họp thường niên, nhưng hắn nói sợ ngươi hiểu nhầm, sẽ không đồng ý, cho nên muốn hỏi ý kiến của ngươi một chút."
Giang Yến Lê dừng lại một chút, nhìn Tô Triệt, rồi lại nhìn Tôn Bắc Thần.
" Hóa ra là về cuộc họp thường niên."
Vòng đi vòng lại, thì ra vẫn là chuyện cậu muốn từ chối khi mới xuyên qua đây.
Cho dù cậu không nhắc lại, nhưng Tôn Bắc Thần vẫn muốn giúp Tô Triệt đi vào cuộc họp thường niên.
Tôn Bắc Thần thấy Giang Yến Lê không phiền chán, cũng không khó chịu, nhẹ nhàng thở ra nhân cơ hội nói:" Đúng vậy, không biết ý ngươi thế nào?"
" Nếu chỉ vì chuyện này mà gọi ta tới thì quá lãng phí thời gian."
Tôn Bắc Thần dừng lại, Giang Yến Lê vẫn không đồng ý sao?
Sắc mặt Tô Triệt không tốt, Giang Yến Lê là có ý gì?
Chuyện của hắn( Tô Triệt) là lãng phí thời gian? Cậu rốt cục xem hắn là cái gì?
Tô Triệt tức giận, lạnh lùng ngẩng đầu nhìn Giang Yến Lê, bây giờ hắn mới phát hiện tu vi của Giang Yến Lê đã tiến bộ hơn rất nhiều!
Sao có thể?
Bây giờ hắn còn chưa mở được không gian, trong khoảng thời gian này Giang Yến Lê vậy mà đã tu luyện đến luyện khí tầng 6.
" Thứ cho không thể phục bồi, cáo từ." Giang Yến Lê đứng dậy, chuẩn bị rời đi.
" Chờ một chút!" Tô triệt đột nhiên mở miệng, cũng đứng lên.
Giang Yến Le xoay người, nhìn thẳng mắt hắn.
" Sao vậy? Còn có việc?"
" Giang học trưởng, ngày đó là ta lỗ mãng, xin lỗi ngươi." Tô Triệt phẫn nộ cúi đầu xin lỗi Giang Yến Lê.
Giang Yến Lê chớp mắt, rồi lại chớp mắt.
Cậu không nghe nhầm đi?
Tô Triệt xin lỗi cậu?
Còn nói ngày đó mình lỗ mãng?
Nhưng........
" Ha, những gì ngươi làm sao có thể nói một câu " xin lỗi" là cho qua được?"
Tô Triệt hiểu ý của Giang Yến Lê, chỉ là vẫn làm bộ như không thấy, nói:" Vậy ta phải làm sao ngươi mới tha thứ cho ta? Để ta tiến vào cuộc họp thường niên?"
" Tha thứ? Tiến vào cuộc họp thường niên?" Giang Yến Lê đột nhiên bật cười:" Nói đến nói đi vẫn là ngươi muốn tiến vào cuộc họp thường niên? Nhưng có phải ngươi đã nhầm lẫn một chuyện hay không?"
Tôn Bắc Thần khó hiểu, hỏi:" Chuyện gì?"
Chuyện của cuộc họp thường niên không phải do ngươi phụ trách sao? Hỏi ta làm gì? Còn về phần có nên tha thứ cho hắn( Tô Triệt) tha thứ hay không, năm ngoái ngươi gặp ta hay không, cũng đâu liên quan đến ta?"
Giang Yến Lê không nghĩ đến sẽ ngăn cản Tôn Bắc Thần* gặp mặt năm ngoái.
* Nguyên văn là Tô Triệt, nhưng mình cảm thấy Tôn Bắc Thần đúng hơn, đoạn này chắc nói đến vụ TBT muốn gặp GYL xin thư mời, nhưng cuối cùng lại bị từ hôn, mình đoán thế thôi chứ mình cũng không rõ lắm.
Cậu chỉ không muốn đưa đồ của mình cho Tôn Bắc Thần thôi!
Đến lúc đó, Tôn Bắc Thần lại đưa cho tình nhân của mình - Tô Triệt!
Những cái thư mời đó, cho dù bị ném, hủy hoại hay lãng phí, cậu cũng không muốn đưa cho Tôn Bắc Thần. Hàm vi của Tôn Bắc Thần khiến cậu cảm thấy ghê tởm, làm sao cậu có thể đưa thư mời cho một người cậu ghê tởm chứ?
Cuộc họp thường niên là học viện tụ tập lại, do Tôn Bắc Thần phụ trách, Tôn Bắc Thần muốn đưa Tô Triệt vào cuộc họp thường niên, cậu có thể ngăn cản sao?
Cậu cũng sẽ không ngăn cản!
Không nghĩ tới hiệu trưởng tìm cậu là vì chuyện này?
Giang Yến Lê không biết, bọn họ làm gì có quyền lợi lớn như vậy, sao có thể can thiệp vào cuộc họp thường niên?
Ngay cả khi bọn họ can thiệp, cũng chỉ là một vài chuyện nhỏ thôi, về cơ bản là do bọn họ quyết định! Cho dù Giang Yến Lê không đồng ý, bọn họ nhất chí giúp đỡ Tô triệt, cậu thì tính là cái gì? Cho dù Giang gia là cổ đông lớn, nhưng không có nghĩa Giang gia muốn kiểm soát nhưng chuyện này, Giang Yến Lê cũng không muốn để lại thanh danh như vậy.
Cậu không cho Tô Triệt thư mời, chẳng lẽ người khác lại không cho?
Không, cậu có nhiều thư mời nhất, nhưng người khác cũng có nhiều giống cậu.
" Nếu chỉ là những chuyện nhỏ nhặt này, lần sau không cần đến tìm ta, ta rất bận. Cao quản gia, chúng ta đi."Dứt lời, Giang Yến Lê quay người rời đi, để lại một đám người quay mặt nhìn nhau.