Lời nói của Giang Yến Trân, từng câu từng câu như rơi vào tim của Tôn Bắc Thần.
" Ta rất ghét Tô Triệt, bởi vì hắn luôn quấn lấy Tôn học trưởng."
" Tôn học trưởng luôn cảm thấy Tô Triệt là đang ở trong nghịch cảnh cầu sinh, mà lại không biết vì hắn đến, trường học đã bị ảnh hưởng như thế nào?"
" Hắn sinh ra trong gia đình nghèo, lại ở khắp nơi chướng mắt những người sinh ra trong gia đình giàu, dựa vào cái gì? Chúng ta đâu có khinh thường hắn, hắn có tư cách gì khinh thường chúng ta? Là vì hắn nghèo nhưng có chí lớn sao?"
"Chẳng qua chỉ là đổi một cách nói khác để làm chính mình cao thượng hơn thôi, bản chất cũng chỉ là một người thù phú mà thôi!"
* Thù phú: hiểu nôm na là có thù với người giàu.
" Người ở học viện Tu Chân, ai mà không có chí lớn? Có ai kém hơn hắn đâu?"
" Vào ngày nhập học, hắn đã châm chọc ca ca là phế vật chỉ biết ăn chơi trác táng, lấy tính cách của ca ca, không giáo huấn mới là lạ!"
" Chính hắn tự gây chuyện, lại luôn mang bộ dáng người khác sai, thái độ kia vừa thấy là đã buồn nôn..."
. . . . . . .
Giang Yến Trân vô cùng chán ghét Tô Triệt, đồng thời cũng chán ghét Giang Yến Lê.
Nhưng ở trước mặt Tôn Bắc Thần, cũng không thể lộ ra vẻ chán ghét ca ca.
Bởi vì tất cả mọi người đều biết, ca ca vô cùng yêu thương nàng.
Cho nên chỉ có thể biểu hiện ra vẻ bảo vệ ca ca như bảo vệ kẻ yếu.
Giang Yến Lê vừa nói, vừa để ý phản ứng của Tôn Bắc Thần.
" Tôn học trưởng, ngươi cũng đừng trách ca ca."
" Ca ca chắc chắn vẫn thích ngươi, nhưng gia gia ta nói, ca ca có thể bám vào các công tử thế gia ở Đế Đô, cũng là một chuyện tốt. Ca ca làm vậy cũng là vì Giang gia chúng ta, anh ấy khẳng đinh rất thương tâm, học trưởng cũng đừng đổ lỗi cho ca ca."
" Anh ấy cũng chỉ vì bất đắc dĩ."
. . . . . . .
Cũng không biết Giang Yến Trân rời đi từ lúc nào, chờ Tôn Bắc Thần phản ứng lại, Giang Yến Trân đã không còn bóng dáng.
Hắn cũng không để ý.
Tôn Bắc Thần ngồi ở nhà ăn thật lâu, cũng không ai dám đuổi hắn.
Giám đốc ở nơi này có quen biết với Tôn Bắc Thần, cho dù Tôn Bắc Thần ngồi ở đây mấy ngày, hắn cũng không dám tiến lên đuổi khách. Nhà ăn Hoàng Lâu vì tu sĩ mà phục vụ, đối với tu sĩ bình thường thì không thành vấn đề, nhưng đối với Tôn Bắc Thần có bất mãn bao nhiêu, chỉ có thể che dấu, còn phải cười vui vẻ khi đối mặt với Tôn Bắc Thần.
Một mình Tôn Bắc Thần ngồi trong nhà ăn một ngày.
Hắn cho rằng những việc mình làm đã che dấu tốt, nhưng trong mắt anh em Giang gia vẫn luôn rõ ràng.
Hắn cho rằng việc mình làm sẽ không bị phát hiện, nhưng hiện thực lại hung hăng tát hắn một cái thật đau.
Bọn họ cũng biết.
Chỉ là bọn họ không nói!
Bọn họ giấu giếm hắn, họ cứ nghĩ bản thân đã đã đối tốt với hắn, nhưng lại không biết giờ phút này Tôn Bắc Thần cảm thấy tất cả những chuyện này chỉ như một trò đùa.
" Ha hả a...." Tôn Bắc Thần không biết nên nói cái gì về sự ngu xuẩn của mình, hiện tại Giang Yến Trân đã biết chuyện của hắn, Giang Yến Lê đã từ hôn, tất cả đều là do hắn gieo gió gặt bão.
Thời điểm Giang Yến Lê yêu hắn, hắn có thể làm bất cứ việc gì.
Nhưng cậu cũng tàn nhẫn tuyệt tình, nói từ hôn liền từ hôn, một cơ hội nhỏ nhoi cũng không cho, trực tiếp nói ra chứng cứ, cơ hội xin lỗi và hối cải để làm lại đều không cho hắn.
Lòng tự trọng của Tôn Bắc Thần bị đả kích trầm trọng, cả người đều trở nên xuy sút vô cùng.
Hắn không còn thể diện để gọi điện cho Giang Yến Lê, cũng không còn mặt mũi để đi tìm Giang Yến Lê khôi phục cuộc hôn nhân này.
Bởi vì hắn không có tư cách này!
. . . . . . .
Giang Yến Lê cùng Cao Mạc Đan về tới nhà.
Cao Mạc Đan nhìn Giang Yến Lê với ánh mắt sùng bái.
Giang Yến Lê bị nhìn có chút ngượng ngùng, nhưng có người sùng bái chính mình, cũng thật vui vẻ.
Cậu ho khan một chút, nói:" Cao quản gia, về sau Tôn gia mà gọi điện tới, cứ trực tiếp cúp máy. Không có tình huống gì đặc biệt, ta không muốn nghe bất cứ tin tức gì về họ."
" Vâng, thiếu gia."
Cao Mạc Đan là người đứng xem, thật ra có thể nhìn ra Tôn Bắc Thần không phải không có tình cảm với Giang Yến Lê.
Chỉ là tên kia ngây ngốc không biết thôi!
Hiện tại, Giang Yến Lê không cần Tôn Bắc Thần nữa. Cao Mạc Đan còn cảm thấy đáng tiếc, nhưng khi biết những gì Tôn Bắc Thần đã làm, liền cảm thấy đây là gieo gió gặt bão.
Không thích người ta thì đáp ứng đính hôn làm gì?
Đáp ứng đính hôn, lấy được chỗ tốt của Giang gia, lại còn luôn ghét bỏ Giang Yến Lê, hơn nữa còn cùng người khác cấu kết làm bậy, còn thật sự cho rằng thế giới đang vây quanh mình sao? Bây giờ Giang Yến Lê không cần hắn, hắn lại làm ra bộ dáng mình bị tức phụ vứt bỏ, thật là buồn nôn. Rõ ràng chính mình tự làm tự chịu, còn bày ra bộ dáng đáng thương, ghê tởm ai vậy?
" Đúng rồi, Cao quản gia, ngươi ở Đế Đô khá lâu, ngươi kể cho ta chuyện ở Đế Đô đi."
Giang Yến Lê rất tò mò, mặc dù trên mạng có rất nhiều tông tin về Đế Đô, nhưng những chuyện đó chỉ là ý kiến một phía. Hơn nữa anh hùng bàn phím lại chiếm đa số, thảo luận tới thảo luận đi cũng không có kết quả, còn không bằng mời người ở Đế Đô về đây còn biết thêm một ít.
Trong sách cũng có ghi, nhưng cũng lấy Tô Triệt làm chủ, cũng chỉ nói về một phía.
Hơn nữa hiểu biết của Tô Triệt cũng chưa chắc là thật.
Cao Mạc Đan gật đầu, nói:" Được, ta sẽ nói những chuyện ta nhìn thấy được."
" Bây giờ ở Đế Đô, có mười người trên đường thì bảy người là con cháu của quan chức cấp cao. Không cần quan tâm dáng dấp, thực lực họ trông thế nào, ở nhà được sủng ái hay không, những người này phần lớn vẫn là con cháu của quan chức cấp cao. Còn chúng ta chỉ là người ngoài, người có xuất thân bần hàn, so với người Đế Đô thì giống như người ở hai thế giới khác nhau vậy. Còn học viện Tu Chân ở Đế Đô, gần giống nơi để "người ngoài" thay đổi vận mệnh."
" Chỉ cần cố gắng, thành tích không thấp, tu vi luôn cao hơn bọn họ thì sẽ lấy được không ít tài nguyên ở học viện Tu Chân của Đế Đô, thậm chí còn được không ít người mượn sức. Có thể lựa chọn gia nhập, cũng có thể lựa chọn tự lo cho mình, nhưng lựa chọn tự lo cho mình rất nguy hiểm. Nếu một ngày nào đó gặp tình huống như vậy, thiếu gia nhất định phải chuẩn bị sẵn sàng. Nhưng bất kể là loại nào, tóm lại những người có thể vào học viện Tu Chân ở Đế Đô, thực lực sẽ tăng rất nhanh..."
" Đương nhiên, không chỉ có nhiêu đó. Có một số cao thủ sống ẩn dật, bọn họ không khác gì người thường, phải cần chú ý cẩn thận. Ví dụ như thiếu gia đi trên đường, gặp một người bán hàng rong, rất có thể người này là một cao thủ, chỉ là tương đối nghèo."
"Đế Đô đúng là một nơi khác xa các thành phố khác..."
Cao Mạc Đan từng câu từng chữ kể ra chuyện ở Đế Đô.
Đây đều là những điều Giang Yến Lê chưa bao giờ nhìn thấy trong sách, trên mạng cũng không kể nhiều như vậy. Mọi người thì không ngừng tu luyện, tìm kiếm tài nguyên, làm sao có thời gian rảnh mà lên mạng viết truyện cười?
. . . . . . .
Tất cả mọi thứ ở hành phố A rất bình tĩnh, lúc này đám người Tư Mặc Hàn đang lái phi thuyền đi vào bên trong một sơn cốc.
Dưới sơn cốc là một hồ nước trong veo phẳng lặng.
Bầu trời đêm mát mẻ, mặt nước trong như gương, mặt hồ phản chiếu một mảng trời đầy sao lấp lánh, trăng tròn sáng ngời được treo ngược trong dòng nước.
Một đạo kết giới nhàn nhạt được dựng lên cách đó không xa, phi thuyền ở một góc sơn động bị ép đáp xuống.
Nhưng khi phi thuyền chạm đất lại tạo nên một trận rung chuyển kịch liệt, cùng với đó chính là những tiếng nổ ầm ầm vang lên, thì ra đã có người mai phục ở đây từ lâu.
" Thiếu tướng, chạy mau! Có người mai phục!"
" Có người mai phục, ngươi sợ cái gì?"
" Bốn phía đều là sát trận, còn có không ít ngũ phẩm băng lôi phù. Đây là muốn lấy mạng người, thiếu tướng, chạy mau!"
Ngũ phẩm băng lôi phù là một loại phù có tính phá hủy rất mạnh, một khi được kích hoạt, lực nổ có thể tương đương với một tên lửa của nhân loại.
Tư Mặc Hàn nhìn lão trung tướng, chậm rãi nói:" Tra ra được chưa?"
" Thiếu tướng, đã đến lúc này rồi, phi thuyền của chúng ta không bay được lâu nữa, ngài nên sớm rời đi mới đúng."
Bên ngoài có rất nhiều tiếng nổ ầm ầm vang lên, phi thuyền dần biến thành những mảnh nhỏ ở trung tâm vụ nổ, bốn phương tám hướng của con đường đã bị khóa. Ở đây đã có người mai phục từ sớm.
Bọn họ không thể đi được!
Tư Mặc hàn nhìn những vụ nổ mạnh bên ngoài, tầm mắt bị trở ngại, tinh thần lực đi điều tra cũng bị cản trở về.
" Xem ra là muốn ta chết."
Tư Mặc Hàn cười nói, không biết vì sao lại nghĩ tới bộ dáng của Giang Yến Lê.
" Ta không biết đoán mệnh, nhưng ta biết kẻ thù của ngươi quá nhiều, ngươi sẽ gặp phải đại họa, cửu tử nhất sinh."
Tư Mặc Hàn ngẩng đầu, không biết suy nghĩ cái gì, đột nhiên bật cười một tiếng.
" Cậu ta nói đúng rồi, đúng là cửu tử nhất sinh."
Lão rung tướng khó hiểu, đã là lúc này rồi, thiếu tướng một chút phản ứng cũng không có.
“Thiếu tướng, chúng ta nên làm gì bây giờ?”
" Không vội, tập hợp mọi người lại, thử xem có thể đột phá vòng vây được không."
" Tình huống như vậy làm sao có thể đột phá vòng vây? Một khi mở phi thuyền ra, lực nổ bên ngoài có thể đem người tan xương nát thịt, cho dù ngươi là tu sĩ kim đan, cũng không thể chống đỡ được lâu. Giờ khắc này nó còn không ngừng bạo phá, hiển nhiên đã được chuẩn bị rất nhiều. Đây không phải là ngẫu nhiên, là một âm mưu, là một cuộc mưu sát! Có người muốn mưu sát thiếu tướng! Thiếu tướng, người rời đi trước đi, lấy bản lĩnh của ngươi, hoàn toàn có thể thoát ra khỏi nơi này, chúng ta sẽ tự mình đột phá vòng vây."
Lão trung tướng không muốn thiếu tướng phải mạo hiểm.
Tư Mặc Hàn lại nói:" Không cần sốt ruột, có bao giờ ta làm các ngươi thất vọng chưa?"
" Ý của thiếu tướng là?"
" Xông ra đi."
" Thế nhưng..." Những vụ nổ mạnh này không đơn giản chỉ là sức công phá của bom đạn mà con người vẫn gọi, đây đều là ngũ phẩm băng lôi phù, sức công phá của chúng không hề bình thường, tương đương với tên lửa đó.
Họ chết hay không không quan trọng, nhưng thiếu tướng mà chết thì sẽ xảy ra chuyện lớn đó!
Nếu không phải phi hạm có tầng phòng hộ mạnh nhất đế quốc, bây giờ bọn họ đã bị chia năm sẻ bảy rồi.
Tư Mặc Hàn không sợ khả năng tàn phá ở bên ngoài, ở trong tiếng nổ ầm ầm vang lên, dùng linh lực phòng hộ mang một đám người ra khỏi phi thuyền.
Phi thuyền không thể chống đỡ được bao lâu, bọn họ cần phải nhanh chóng rời khỏi đây.
Nhưng ở đây có trận vây, đem tất cả mọi người bao vây trong phạm vi vụ nổ.
Tư Mặc Hàn quay đầu nhìn thoáng qua tất cả mọi người, nghiêm túc nói:" Sợ sao?"
Nhóm quân nhân sửng sốt, sau đó đồng thanh hô lớn:" Không sợ!"
" Dám đi ra ngoài không?"
" Dám!"
" Tốt, vậy đi thôi, sống hay chết còn phải xem bản lĩnh của các người."
Âm thanh lảnh lót*, gần như che phủ những tiếng nổ vang ngoài kia.
* Lảnh lót: (âm thanh) cao, trong và âm vang, thường nghe vui tai.
Giờ phút này, họ không sợ hủy diệt, không sợ sinh tử, chỉ có một thân thiết cốt nhục khí, còn có nồng đậm chiến ý!