Chương 34: Diễn đàn trường học

Tôn Bắc Thần nhìn những bình luận trong diễn đàn trường học, những người trước kia có hảo cảm với hắn hiện giờ đã trở thành chân chó* cho Giang gia.

Thế giới này vốn dùng thực lực để nói chuyện, lúc trước Giang gia cũng có rất nhiều chân chó, nhưng không đến mức như bây giờ.* chân chó: nịnh bợ

Xét cho cùng, một gia tộc không có tu sĩ kim đan, đặt ở Đế Đô cũng chẳng là gì cả, có thể bị thay thế bất cứ lúc nào.

Vì vậy, có rất nhiều gia tộc ôm thái độ xem kịch vui, thậm chí có người truyền sang gia tộc khác, hy vọng gia tộc đó có thể trấn áp Giang gia.

Nhưng bây giờ, Giang lão gia đã trở thành tu sĩ kim đan, thái độ của mọi người cũng thay đổi, trở thành chân chó thực sự.

Ngược lại, Tôn gia trở thành vật bị người khác đá qua một bên.

Đặc biệt là hắn - Tôn Bắc Thần, mấy ngày nay ở trường hắn luôn bị mọi người nhìn bằng ánh mắt kì lạ, khiến mặt hắn có một loại cảm giác nóng rát đau đớn, hận không thể đào cái hố chui vào.

Thật ra tất cả mọi người đều biết, Tôn gia là nhờ vào Giang gia mới có thể trở nên lớn mạnh hơn, nhưng Tôn Bắc Thần không thể nghe được những ngôn luận như vậy, bởi vậy hắn mới không thể nào thích Giang Yến Lê được.

Hiện giờ Giang gia cũng không hiếm lạ hắn nữa, xem hắn còn có thể làm gì?

Ngươi thật sự cho rằng Giang gia không thể thiếu ngươi sao?

Thậm chí còn có người cười nhạo thẳng mặt Tôn Bắc Thần.

Hắn cảm thấy nghẹn khuất cực kì, Giang Yến Lê không tiếp điện thoại, Tô Triệt thì không thấy bóng dáng...Tất cả mọi thứ của hắn dường như chỉ trong một đêm đã biến mất. Từ lúc Giang lão gia trở thành tu sĩ kim đan đều không còn nữa.

Tất cả những thứ này khiến hắn trở nên bối rối. Ở thời điểm hắn bối rối, Giang Yến Trân đã xuất hiện. Giang Yến Trân đã nói ra tình hình thực tế về kì binh áo trắng ở Giang gia.

Cả người Tôn Bắc Thần đều mộng bức.

Không nghĩ tới, phía sau Giang gia là Kì binh áo trắng!

Chuyện này khiến cho Tôn Bắc Thần như một quả cà tím bị sương giá đánh chết.

Trở về nhà, hắn không nói ra chuyện này. Nhưng người trong nhà luôn hỏi hắn về tình huống của Giang Yến Lê, hỏi hắn cùng Giang Yến Lê còn có khả năng không?

Một ngày lại một ngày đều không có tin tức, vài vị trưởng bối Tôn gia cũng hiểu ra, Giang gia là muốn quyết tâm không liên hôn với Tôn gia nữa, vậy Tôn gia bọn họ nên làm gì bây giờ?

Giang Yến Lê không biết Tôn gia vì không liên hệ được với cậu nên đã lâm vào khủng hoảng như thế nào.

Bây giờ vì chuyện quản lí nhà cửa, yêu cầu cần phải học rất nhiều, khó có thể thoát thân được. Bởi vậy cậu dứt khoát xin nghỉ học, chờ mọi chuyện ổn định lại, cậu sẽ đi học tiếp.

Giang Yến Lê càng tiếp xúc việc trong nhà, càng cảm thấy không có biện pháp đi học lại.

Cậu vốn dĩ cho rằng, quản một cái nhà rất đơn giản, có Giang Chung Đàm quản lí kinh doanh, cậu sẽ không quá bận rộn.

Mà khi bắt đầu quản lí việc trong nhà, cậu phải học gia gia cách xã giao, huấn luyện, lễ nghi... Mọi thứ đều được bồi dưỡng như người thừa kế.

Một bên học tập, một bên thực hành.

Trừ phi chương trình học của cậu kết thúc, nếu không cậu không có biện pháp đi học lại.

Cuối cùng, Cao Mạc Đan yêu cầu Giang Yến Lê ở nhà học tập, chỉ cần giữ lại danh ngạch của trường là được, trừ bỏ kiểm tra cũng giống như không đi học.

" Không đi học? Ta kiểm tra làm sao có thể đạt tiêu chuẩn?" Giang Yến Lê vô cùng kinh ngạc.

Những gì cậu học không phải là nội dung của trường.

Nếu thật sự đến kì kiểm tra, không trượt mới là lạ!

Cao Mạc Đan cười nói:" Thật ra, có rất nhiều gia tộc bồi dưỡng người thừa kế sẽ mời gia sư. Họ không để ý nhiều đến chương trình của trường học, chỉ cần thi đậu là được, còn việc học tập trở thành người thừa kế mới là chính. Chỉ cần thiếu gia chăm chỉ hơn một chút, tốt nghiệp sẽ không thành vấn đề. Nhưng ta đã xem qua thành tích của thiếu gia, có vẻ không được khả quan lắm. Nếu thiếu gia không ngại, ta có thể bổ túc cho người."