Chương 21: Mặt dày vô sỉ

Giang lão gia đỏ mặt tía tai.

Nhưng không thể làm gì Tư Mặc Hàn.

" Thiếu tướng đại nhân, ngươi không cảm thấy ngươi quá đáng sao?" Giang lão gia cố nén giận dữ nói.

" Quá đáng?" Tư Mặc Hàn tỏ vẻ không hiểu, nhìn linh thảo trên tay " Dưới trướng ta có nhiều thuộc hạ như vậy, mỗi người một cây linh thảo, nhiêu đây còn không đủ đâu. Lần này ta đã vất vả giúp ngươi vượt qua lôi kiếp, chẳng lẽ những linh thảo này không bằng tính mạng ngươi sao?"

" Ngươi"

Giang lão gia hít sâu một hơi.

Ông cảm thấy tính tình mình dù có tốt đến đâu, cũng phải nát bét trước mặt Tư Mặc Hàn.

" Tư thiếu tướng, ngươi quá tham lam."

" Ta chỉ lấy vài cọng linh thảo của ngươi thôi, làm sao, không được? Thật đáng tiếc, linh điền của ngươi quá nhỏ, nếu lớn hơn, mỗi năm Kì binh áo trắng sẽ đến lấy linh thảo từ chỗ ngươi..."

Giang Yến Lê hoài nghi nhìn Tư Mặc Hàn.

Cậu chưa thấy người nào mặt dày vô sỉ đến như vậy, còn muốn hàng năm đến đây lấy linh thảo sao?

Lần này lấy linh thảo thì không sao, dù gì anh ta cũng đã giúp gia gia.

Nhưng có cần thiết năm nào cũng đến không?

Giang lão gia đã bình tĩnh lại, Tư Mặc Hàn muốn linh thảo thì cứ đưa cho anh ta, dù không muốn cũng đâu thể lấy về.

" Gia gia, đừng tức giận, nếu không sẽ bị hắn lừa."

Giang lão gia gật đầu, nắm tay Giang Yến Lê:" Thiếu tướng, nếu ngài muốn thì cứ lấy đi! Có điều linh điền Giang gia quá nhỏ, không thể cung cấp thêm linh thảo cho Kì binh áo trắng. Thật đáng tiếc..."

Giang Yến Lê biết bọn họ không thể phản kháng, chỉ có thể hành động theo ý muốn của Tư Mặc Hàn.

Tất cả chỉ vì họ quá yếu.

Nếu họ mạnh hơn, việc gì phải sợ Tư Mặc Hàn?

Giang lão gia như nhìn thấu được suy nghĩ của Giang Yến Lê, nói:" Nhỏ yếu cùng cường đại, cũng không có gì khác nhau. Những thứ này đưa cho Kì binh áo trắng, còn tốt hơn bán cho những người ở Đế Đô."

" Gia gia biết nhị thúc muốn đem mấy thứ này bán cho ai sao?"

" Chỉ là một vài gia tộc cấp thấp, có cái gì tốt?"

Giang Yến Lê gật đầu.

Có rất nhiều người đưa linh dược tốt đến cho mấy gia tộc Kim đan ở Đế Đô, không cần phải tìm linh dược ở nơi nhỏ bé như bọn họ.

Người muốn mua linh dược ở nơi khác chỉ là một số người không mua được ở Đế Đô. Mua ở Giang gia, chưa nói tới giá cả thấp, còn có thể thu được nhiều lợi ích, thậm chí họ có thể chèn ép chúng ta để chúng ta cho họ nhiều lợi ích hơn. Chung quy những gia đình đó chỉ ham tiện nghi thôi!

Biết Giang lão gia đã tấn cấp kim đan, những người này mới bắt đầu thay đổi thái độ.

" Gia gia, với thực lực hiện tại của người, mở ra thị trường ở Đế Đô không khó, nhưng chắc chắn có nhiều rủi ro và trở ngại hơn, cho nên ta có một cái đề nghị."

" Đề nghị?" Giang lão gia nghi hoặc nhìn Giang Yến Lê, nói:" Ngươi nói."

Giang Yến Lê nhìn Tư Mặc Hàn, lần đầu tiên nhìn thẳng vào mắt anh, cậu vẫn cảm thấy hơi căng thẳng.

Mặc dù lúc đầu Giang Yến Lê muốn cách xa vị thiếu tướng này, nhưng lại nghĩ đến sức mạnh của Kì binh áo trắng, hiện tại Tô triệt đã bị Kì binh áo trắng bắt được, cậu muốn thử một phen:" Tư thiếu, tôi có chuyện muốn nói với anh, chúng ta nói chuyện một chút được không?"

Giang lão gia sững sờ, "A Lê, ngươi..."

" Gia gia, tin tưởng ta. Những chuyện trong giấc mơ đều là sự thật. Ta nghĩ thay vì chờ đợi từng bước, còn không bằng cược một phen. Nếu thắng, chúng ta sẽ thành công, nếu thua...cũng là vấn đề của Kì binh áo trắng. Chúng ta có thể toàn thân rút lui. Gia gia yên tâm, ta sẽ không đẩy Giang gia vào khốn cảnh."