Chương 19: Căn cứ linh điền

Nước chảy dọc theo con sông bao quanh mật thất thư phòng.Nếu quan sát kĩ, ngươi vẫn có thể nhìn thấy xung quang con sông có một rào chắn đã được dựng lên, khó có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Sau 3 tiếng vang, ba người Giang Yến Lê xuất hiện bên cạnh dòng sông.

Giang Yến Lê khϊếp sợ nhìn những thứ trước mắt.

Trước mặt cậu là một kiến trúc hình bán nguyệt, kiến trúc này được xây giữa một dòng suối nhỏ. Dưới ánh mặt trời, nó rực rỡ lấp lánh, đẹp không sao tả hết, phảng phất như chiếc cầu vồng được người ta lắp đặt vậy. Không thể cảm thán công nhân xây nên kiến trúc này thật xảo hoạt thiên công*.

* xảo hoạt thiên công = khéo léo tuyệt vời, vô cùng khéo léo.

Công trình bán nguyệt này được bao bọc bởi một rào chắn trong suốt, nhìn từ bên ngoài giống như một khu căn cứ nông sản do người dân xây dựng.( chém á)

Nhưng không ai biết có một cái linh điền ở đây.

Đương nhiên, đây không phải là điều duy nhất khiến Giang Yến Lê khϊếp sợ, mà là linh điền hóa ra giống với cái khu nghiên cứu. Trong sách miêu tả linh điền được đặt ở trong một sơn cốc, linh khí hùng hậu, có thể sản xuất ra linh thạch. Bởi vậy, đặt linh điền ở nơi đó có thể khiến cho linh thảo phát triển dễ dàng hơn.

Nhưng hiện tại tại sao linh điền lại được đặt ở chỗ này?

Do trong sách miêu tả sai?

Hay gia gia cố ý đưa họ đến nhầm linh điền?

Sao gia gia dám lừa Tư Mặc Hàn?

Không. Giang Yến Lê đột nhiên nghĩ đến.

Trong sách có rất nhiều chỗ không hoàn thiện, những điều viết trong sách chỉ là phần nổi của tảng băng chìm. Sách chỉ viết về sự trưởng thành và trải nghiệm của mình Tô Triệt, có khả năng cái nhìn của hắn chỉ là một phần của câu chuyện.

Những miêu tả của người khác cũng xoay quanh Tô Triệt.

Tuy nhiên những thiếu sót này không được chỉ ra trong sách, dẫn tới thế giới này phải tự bổ sung những nơi chưa từng được viết qua để cho hoàn chỉnh.

Hiện tại, cậu không phải là một nhân vật bên trong quyển sách. Một cuốn sách hoàn toàn không có một thế giới và trật tự xã hội hoàn thiện đến như vậy.

Giang Yến Lê Cảm giác mình đã xem nhẹ một vấn đề, đó là sách trong sách, thật sự chỉ là sách sao?

" Làm gì vậy? Sao còn không đi!" Ngay lúc Giang Yến Lê đang suy nghĩ về thế giới này, Giang lão gia đột nhiên thúc giục, " Nghĩ gì thế? Sao cứ ngẩn người mãi thế?"

" Vâng, gia gia." Giang Yến Lê thở dài nói:" Ta còn chưa thấy nơi nào đẹp như vậy!"

" Nơi càng đẹp, càng nguy hiểm." Tư Mặc Hàn không đầu không đuôi nói:" Ngươi nói xem ta nói có đúng không?"

Giang lão gia gật đầu nói:" Không sai, nơi nào càng đẹp, càng nguy hiểm. Cho nên A Lê, về sau đừng thấy cảnh đẹp mà quên mất mình đang ở đâu."

" Gia gia yên tâm, ta hiểu rồi."

Đúng vậy, nơi nào càng đẹp, tình huống càng nguy hiểm.

Còn có cách nói khác là nơi càng nguy hiểm, kỳ ngộ càng lớn.

Kiến trúc trước mặt cậu đã nói lên vấn đề này.

Tuy chỉ là một mảnh linh điền, nhưng chỉ khi nhìn vào mới biết hình dáng nó ra sao.

" Nơi này có rất nhiều cơ quan, ngươi nhớ kĩ. Những cơ quan đó có thể gϊếŧ người, không có năng lực nhất định sẽ chết dưới mấy cơ quan này. Nhớ bảo hộ chính mình, đừng xâm nhập lung tung vào đây, trừ phi ngươi có năng lực bảo vệ chính mình."

" Vâng, gia gia."

Giang lão gia nói cho Giang Yến Lê rất nhiều về căn cứ Linh điền, bên trong có rất nhiều cơ quan phòng ngừa người khác đi vào.

" Vậy nếu có người không cẩn thận đi vào thì sẽ làm sao ạ?"

" Yên tâm, nơi này có bố trí trận pháp, ngoại trừ ta, những người cố ý tiến vào sẽ bị lạc đường và quay trở về chỗ cũ.

Mắt Giang Yến Lê sáng lên, cười nói:" Thì ra là thế, ta hiểu rồi."