Chương 17: Nội tình của Giang gia

Giang lão gia bình tĩnh nhìn Giang Chung Đàm. Chờ ông gấp đến mức mồ hôi nhễ nhại, Giang lão gia mới thong thả nhấp một ngụm trà, mở miệng nói:" Làm sao? Ngươi vẫn còn muốn tiếp tục làm mấy đơn sinh í đó?"Giang Chung Đàm trầm mặc cúi đầu.

Ngay cả khi ông muốn tiếp tục, cũng không có khả năng.

" Phụ thân đã sớm biết?"

" Đương nhiên là biết. Nếu không biết, hôm nay ta sẽ không ở đây ngăn cản ngươi."

" Phụ thân, chẳng lẽ ta đã làm sai sao?"

Tuy ông rất sợ Giang lão gia, nhưng Giang Chung Đàm vẫn kêu oan cho bản thân.

Từ trước tới giờ, phụ thân vẫn luôn để ý hai người con trai kia nhất, rất ít khi để mắt tới ông.

Tại sao? Vì tư chất của ông không bằng họ sao?

Nghĩ đến đây, Giang Chung Đàm càng thêm khó chịu. Ông muốn tự mình làm nên sự nghiệp, để bọn họ gạt bỏ ý kiến đó về ông đi, đồng thời cũng làm cho mọi người không còn coi thường ông nữa.

Vì vậy, khi phụ thân giao lại công ty cho ông, không ai biết ông đã vui vẻ đến nhường nào.

Ông luôn muốn được quản lí công ty, nhưng vẫn chưa có sự đồng ý của phụ thân.

Không ngờ cuối cùng phụ thân vẫn giao công ty cho ông quản.

Giang Chung Đàm muốn việc kinh doanh của gia tộc phải ngày một lớn mạnh hơn nên ông đã dành rất nhiều công sức cho việc này.

Nhưng Giang gia vốn đã là đại gia của thành phố A, cho dù lớn mạnh hơn nữa thì cũng chỉ là đại gia mà thôi.

Nếu muốn tiếp tục mở rộng ra phải tới Đế Đô, vì vậy ông đã đánh chủ í lên Đế Đô.

Khi biết người ở Đế Đô muốn một số lượng lớn linh đan, Giang Chung Đàm liền nổi lên tâm tư. Ông đã nghĩ hết mọi biện pháp để có thể liên hệ được với bọn họ, dùng giá tiện nghi đoạt về, đồng thời dùng giá cao mua linh thảo của kẻ thần bí kia.

Hiện tại, ông lại bị kẻ thần bí kia lừa.

Nhưng nếu phụ thân đã sớm biết, tại sao lại không nói cho ông?

" Chung Đàm, ta đem công ty giao cho ngươi không phải để ngươi mở rộng thị trường."

" Phụ thân?" Giang Chung Đàm khó hiểu.

"Sinh ý của Giang gia đã đủ lớn, ta cũng không có dã tâm lớn như vậy. Ngược lại nếu ngươi đem sinh ý của Giang gia phát triển thêm, sẽ chỉ đi vào vết xe đổ của đại ca ngươi mà thôi." Giang lão gia nhắm mắt lại, nghĩ đến sự mất tích của đôi vợ chồng Giang Chung Quốc, chỉ còn lại cháu trai là Giang Yến Lê, ông đến hôm nay vẫn không thể tha thứ cho chính bản thân mình.

Lúc trước, ông cũng có ý tưởng hệt như vậy, là mở rộng kinh doanh của Giang gia, thậm chí còn muốn mở ra đường kinh doanh đến Đế Đô.

Dưới sự dẫn dắt của đôi vợ chồng Giang Chung Quốc, Giang gia phát triển rực rỡ.

Nhưng vào thời điểm Giang gia đột nhập được vào thị trường của Đế Đô, đôi vợ chồng giang Chung quốc lại mất tích.

Sau khi điều tra chỉ phát hiện trước khi hai người họ biến mất có dấu tích đánh nhau, có vẻ rất kịch liệt. Rất nhiều người nói họ đã chết, nhưng ông tin họ vẫn còn sống.

Chính vì chuyện này nên ông luôn cảm thấy bản thân mắc nợ Giang Yến Lê.

Nếu không phải vì tham vọng của mình, Giang Yến Lê làm sao có thể mất đi sự chăm sóc của cha mẹ?

Ông thương Giang Yến Lê nhiều hơn, vậy thì sao?

Giang Chung Đàm nghe vậy, liền khϊếp sợ nhìn Giang lão gia.

" Phụ thân, ý của người là đại ca vì..."

" Cụ thể như thế nào cũng không biết được, không có bằng chứng. Nhưng sau khi Giang gia mở hàng tại Đế Đô, đại ca đại tẩu của ngươi liền mất tích."

Tuy nói là mất tích, nhưng mọi người đều cho rằng họ dã chết.

Đây là lần đầu tiên Giang Yến Lê biết việc cha mẹ nguyên chủ mất tích có liên quan đến việc kinh doanh của Giang gia.

Hơn nữa còn là thời điểm đánh chủ ý vào thị trường Đế Đô.

Nói như vậy, Giang gia đã động vào lợi ích của những người ở Đế Đô, bằng không làm sao đôi vợ chồng Giang Yến Lê lại gặp họa sát thân được?

" Vậy ai là người đã gϊếŧ đại ca?"

" Đại ca ngươi chỉ mất tích, chưa có chết."

" Đại ca ở đâu?"

" Sớm hay muộn cũng trở về." Giang lão gia tự tin nói.

Giang Chung Dân không hỏi nữa.

Giang Chung Đàm toát mồ hôi lạnh.

Ông nghĩ đến việc chính mình sắp đánh vào thị trường của Đế Đô, chẳng phải sắp bước theo vết xe đổ của đại ca sao?

Không, ông không muốn điều này xảy ra.

Lúc này, ông nghe được Giang lão gia tiếp tục nói:" Sinh ý của Giang gia hiện tại rất tốt. Nếu ngươi muốn mở rộng thị trường Giang gia, thì việc trước tiên nên làm là tăng thực lực của mình lên đi đã. Ta sẽ không cung cấp cho ngươi bất kì tài nguyên nào, mọi chuyện còn lại thì tùy ngươi. Đối với chuyện ta giao lại công ty cho ngươi, đương nhiên là tin vào năng lực của ngươi."

Đây là lần đầu tiên Giang Chung Đàm nghe thấy Giang lão gia tử nói những lời như vậy.

Ông tự hiểu đây là lời động viên dành cho ông.

Lúc này, phụ thân không có khinh thường ông, mà là vì ông mà suy nghĩ, nên mới ngăn cản ông.

" Con hiểu rồi, thưa phụ thân."

Giang Yến Lê ở một bên nhìn, cảm thấy người gia gia này thật tuyệt vời.

Chỉ một vài câu mà đã đem Giang Chung Đàm đập tan ý nghĩ mở rộng thị trường Giang gia đến Đế Đô rồi.

Giang Yến Lê cũng nghĩ như vậy, muốn việc kinh doanh lớn hơn thì ngươi cũng phải có năng lực gánh chịu lớn hơn. Bằng không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng! Giang Yến Lê thích Giang lão gia như vậy. Bởi vậy khi nhìn Giang lão gia, đôi mắt cậu cứ sáng lấp lánh.

Giang lão gia được cậu nhìn như vậy thì rất hưởng thụ.

Sự ngưỡng mộ của người cháu như dòng suối ấm áp chảy quanh người ông, dễ chịu và thỏa mãn.

" Được rồi, vi phụ còn muốn đi gặp vị thiếu tướng kia. Hắn đã giúp ta tấn cấp Kim Đan, cũng nên đi cảm tạ một tiếng." Lần này nếu không có Tư Mặc Hàn, làm sao có thể chặn những gia tộc khác của thành phố A ở cửa? E rằng họ đã tiến vào Giang gia từ lâu, chờ đợi một đòn cuối cùng*.

* Ý là xông vào Giang gia để chờ ông tấn cấp thất bại rồi cướp lấy tài nguyên á.

Giang lão gia biết rõ chuyện này, nhưng cho dù biết cũng không thể tức giận.

Ông rất bình tĩnh, bây giờ ông đã là tu sĩ kim đan, những ý nghĩ không an phận của họ cũng nên hủy bỏ." Trung Dân, ngươi cũng nên trở về quân đội huấn luyện đi. Ở quân đội có kỉ luật nghiêm khắc, về sau không được lỗ mãng như vậy."

" Phụ thân, chuyện người thăng cấp lớn như vậy, sao có thể nói là lỗ mãng?" Giang Chung Dân không đành lòng, ông cũng vì lo lắng cho phụ thân mới trực tiếp xin nghỉ ở quân đội.

Hiện tại phụ thân lại nói ông lỗ mãng?

“Tự tiện rời đi quân đội, chẳng lẽ còn không phải lỗ mãng?”

"Ta đã xin nghỉ phép."

" Bây giờ đã quá thời gian, ngươi trở về đi."

Giang Chung Dân còn muốn nói thêm gì đó, nhưng lại thấy Giang lão gia đuổi hắn như đuổi muỗi đi vậy.

Giang Yến Lê cười nói:" Tam thúc, gia gia cũng muốn tốt cho ngươi thôi. Lúc gia gia tấn cấp, ngươi vội vàng từ quân đội trở về, đến giờ cũng chưa được nghỉ ngơi. Ông là muốn cho ngươi về nghỉ ngơi thật tốt."

Hai mắt Giang Chung Dân sáng lên:" Thật sự?"

"Đương nhiên. Tam thúc không cần lo lắng cho gia gia, ta sẽ chiếu cố gia gia thật tốt. Hơn nữa gia gia bây giờ đã là tu sĩ Kim đan, toàn bộ thành phố A, ai dám khıêυ khí©h chúng ta? Mặt khác, cho dù tam thúc không tin ta, chẳng lẽ còn không tin kì binh áo trắng? Tam thúc muốn gia nhập Kì binh áo trắng, ta sẽ ủng hộ ngươi, cho nên ngươi về tu luyện thật tốt, sau này cháu trai sẽ chờ tam thúc đến che chở."

Đúng vậy, có kì binh áo trắng ở đây, ông còn sợ cái gì?

Sự tự tin bí ẩn của Giang Chung Dân đối với Kì binh áo trắng đã tin lời của Giang Yến Lê.

Tất cả những gì Giang Yến Lê nói đều khá hữu ích với ông.

" Được rồi, ta iết rồi. Ngươi phải chiếu cố phụ thân ta thật tốt. Có chuyện gì thì gọi điện thoại cho ta."

Quả nhiên, thời gian xin phép của ông đã qua rồi, trở về nhất định sẽ bị phạt.

Nhưng Giang Chung Dân không quan tâm, chỉ cần muộn thêm chút nữa, có thể ông sẽ bị đuổi ra khỏi quân đội. Đây cũng không phải điều ông muốn, cũng vì lo cho phụ thân mình quá thôi. Cho nên ông đang khá rối rắm.

May mà phụ thân nhìn ra sự hoàn cảnh của ông, còn đuổi ông về, ông cảm thấy rất cảm động.

" Tam thúc yên tâm, tất cả đã có ta, nếu có chuyện gì ta sẽ gọi cho thúc."

" Ừm."

Sau khi Giang Chung Dân nói vài câu với Giang lão gia, thì ông cũng rời đi luôn.

Sau khi xác định phụ thân đã tấn cấp Kim đan thành công, không còn gì lo lắng, Giang Chung Đàm cũng mang theo Giang Yến Trân rời đi.

Trong phòng khách chỉ còn Giang Yến Lê và Giang lão gia.

" A Lê, ta đem căn nhà này giao cho ngươi quản lí, ngươi sẽ không trách ta đi?"

" Ta cao hứng còn không kịp đâu, sao có thể trách gia gia chứ?"

Giang lão gia vui mừng vuốt vuốt tay Giang Yến Lê:" Xem ra cái mộng này khiến ngươi trưởng thành không ít."

Giang Yến Lê cười cười, không nói gì.

Loại chuyện này nói nhiều sai nhiều, nói ít sai ít.

Cậu đã nói qua một lần, còn gây ra kết quả như vậy, cậu sẽ không nói ra lần hai.

" Đi thôi, gia gia sẽ đi gặp đội quân huyền thoại - Kì binh áo trắng."

" Vâng, ta sẽ đi với gia gia."

Giang Yến Lê cùng Giang lão gia đi vào thư phòng.

Tư Mặc hàn đang ngồi trên bàn, một chân chống lên bàn, một chân khụyu xuống đất.

Một tay cầm một quyển sách, một tay đặt ở đầu gối, nhàm chán lật xem.

Anh cảm nhận được Giang Yến Lê và Giang lão gia đến, cũng không liếc mắt một cái, nói:" Kết thúc rồi?"

" Gia mỗ cảm tạ thiếu tướng đại nhân."

" Không cần cảm tạ." Tư Mặc Hàn đem thư ném ở trên bàn, đem chân thả xuống dưới:" Nếu không phải do lôi kiếp của ngươi, ta cũng không có cách nào dừng lại."

" Dù thế nào, Gia mỗ cũng cảm tạ thiếu tướng đại nhân."

" Nếu muốn cảm tạ, hãy để cho ta đi đến Linh điền của ngươi tìm mấy cọng linh thảo tốt."

" Thiếu tướng muốn linh thảo gì, cứ nói ra đừng ngại."

" Ta muốn tự tìm."

" Này..." Giang lão gia có chút do dự.

Linh điền Giang gia là một bí mật, không thể dễ dàng để cho một người ngoài xem.

Tư Mặc Hàn cũng không để ý nói:" Tổ tiên Giang gia từng làm quản gia ở Giang Nam Tô gia. Bởi vì làm tốt, khi về hưu được tặng một khối linh điền nhỏ, bởi vậy Giang gia mới có thể vững gót chân tại thành phố A. Mười mấy năm trước Giang Nam Tô Gia xảy ra chuyện ngoài ý muốn, dẫn tới diệt tộc, đồng thời dẫn đến giá cả linh dược tăng mạnh. Giang gia đã tận dụng chuyện này để trở thành đệ nhất gia tộc trong thành phố A."

Tư Mặc Hàn đem nội tình chi tiết của Giang gia rói ra.

Giang gia luôn cố gắng che dấu chuyện từng là người hầu của Tô Gia, rốt cục Tô gia cũng đã biến mất.

Không ai muốn nhắc tới chuyện này.

Đặc biệt là Giang gia đã thành danh rồi, nếu có người biết về thân phận của tổ tiên Giang gia, ai biết những người đã đối phó với Tô gia có quay sang đối phó với Giang gia hay không?"

Giang lão gia vốn tưởng rằng không ai biết chuyện này, nhưng người trước mặt này đã nói cho ông biết anh ta biết tất cả mọi thứ về Giang gia, cho dù là những điều nhỏ nhặt nhất.