Giang Yến Lê chậm rãi đi tới:" Thiếu tướng, có chuyện gì sao?" -^- " Đi theo tôi, chúng ta cùng nhau nói chuyện."
" A?" Giang Yến Lê khó hiểu, nhưng vẫn đi theo Tư Hàn Mặc.
Hai người đi lên cầu thang, vào phòng làm việc của Giang lão gia.
Trong phòng có 4 đến 5 giá sách , mỗi giá sách đều chứa đầy sách.
Bên góc phải còn có một căn phòng nghỉ ngơi rộng 30m2 với một chiếc bàn dài bằng gỗ nguyên chất.
Giang Yến Lê đi theo Tư Mặc Hàn vào căn phòng đó.
Cậu có một cảm giác kì lạ, rõ ràng đây là thư phòng của gia gia cậu, tại sao khi Tư Mặc Hàn ở đây cậu lại có cảm giác như người ngoài vậy?
Tư Mặc Hàn ngồi xuống bàn làm việc, trong tay cầm một cái máy tính, chỉ vào chiếc ghế tre bên cạnh:" Ngươi cứ ngồi đây, dẫn hắn ra ngoài."
" Ta? Dẫn ai ra ngoài?
Giang Yến Lê không hiểu gì.
Tư Mặc Hàn xoay màn hình máy tính hướng về phía Giang Yến Lê." Ngươi nhìn xem."
Giang Yến Lê đem tầm mắt đặt trên màn hình máy tính, nhìn mỗi một phương hướng ngóc ngách của Giang gia bên trong.Hô hấp của Giang Yến Lê cứng lại, họ lắp nhiều máy giám sát như vậy khi nào? Họ mới tới đây bao lâu? Tốc độ này cũng nhanh quá đi!
Hơn nữa còn có thể thấy được cả bên trong và bên ngoài Giang gia, thậm chí cả toilet...
Giang Yến Lê nhìn Tư Mặc Hàn đầy hoài nghi, nhưng anh vẫn chỉ nghiêm túc nhìn màn hình máy tính.
Tư Mặc Hàn nói:" Vừa rồi chúng tôi phát hiện có một bóng dáng kì lạ ở góc này. Đại khái là một người. Hắn lẻn được vào Giang gia, hẳn là người có năng lực khá lớn . Nhưng khi chúng tôi đi điều tra thì hắn lại biến mất không dấu vết. Dù tìm cách nào cũng không được ”.
" Ngươi nói xem, bây giờ nên làm gì mới có thể khiến hắn xuất hiện."
Giang Yến Lê bất giác nhìn vào màn hình, nhưng cậu chẳng nhìn thấy gì cả.
Sau khi Tư Mặc Hàn điều chỉnh hình ảnh, đem một góc của hình ảnh đó chiếu lên, mới xuất hiện một bóng đen tình cờ lướt qua bụi cỏ rồi biến mất.
Giang Yến Lê rất ngạc nhiên vì anh có thể bắt được một cái bóng nhanh như vậy.
Nhưng ngay sau đó, cậu lại phát hiện một đám người vô cùng quen thuộc đang đứng trước cửa Giang gia.
" Tại sao họ lại ở đây?"
Tuy rằng Giang Yến Lê chưa bao giờ tiếp xúc với những người này, nhưng nguyên chủ đã từng tiếp xúc qua, nên cậu rất nhanh đã biết thân phận của mấy người này. Họ là người của 3 gia tộc lớn, còn có cả hiệu trưởng học viện Tu Chân.Tư Mặc Hàn hiểu những nghi ngờ của Giang Yến Lê, giải thích: “Thành phố A sắp có một vị tu sĩ Kim Đan, tất nhiên họ sẽ tò mò. Nhưng là tới chúc mừng hay có dụng tâm khác thì còn phụ thuộc vào suy nghĩ của mỗi người. Đúng rồi, người này nói bản thân là vị hôn phu của ngươi?”
Tư Mặc Hàn chỉ vào thân ảnh Tôn Bắc Thần,chế nhạo nhìn Giang Yến Lê.
Giang Yến Lê khó chịu nói: “ Không có quan hệ. Hơn nữa, ta đã từ hôn, anh ta không phải là vị hôn phu của ta, ta cũng sẽ không thừa nhận hôn ước này.”
“Ồ, nói cách khác là lúc trước cậu cùng anh ta có hôn ước sao?”
“Đó là lúc trước trước.” Giang Yến Lê mạnh mẽ phản bác, lúc đó cậu còn chưa xuyên qua đâu! “ Hôm qua ta đã bảo gia gia giúp ta từ hôn rồi, ta không thích anh ta.”
Tư Mặc Hàn cười như không cười, nhìn Giang Yến Lê, tựa hồ đem cậu nhìn thấu.
“Lúc trước cùng hiện tại có cái gì khác nhau sao?”
Giang Yến Lê không biết nên trả lời như thế nào.
Lúc trước không phải cậu, bây giờ cậu không có khả năng thích Tôn Bắc Thần nữa.
Nhưng chuyện này sao có thể nói cho một người ngoài? Nghĩ nghĩ, Giang Yến Lê nói: “Lúc trước là ta mù, mới có thể thích loại cặn bã này, hiện tại ta đã thông suốt, không thích anh ta nữa, cho nên ta liền từ hôn.”
Tư Mặc Hàn cười:"" Thật sao?"
" Đúng vậy." Người Giang Yến Lê đầy mồ hôi lạnh, cậu nhìn Tư Mặc Hàn, trong lòng lóe lên một tia hoảng sợ, chỉ muốn cách xa người này. Thân thể cậu bất giác lùi lại, nhưng miệng vẫn vội vàng giải thích:" Dù sao lời ta nói cũng là thật, ta không thích anh ta nữa. Lúc trước là ta mù, ta không có lí do gì để nói dối ngươi cả.""
"Đương nhiên, ta biết ngươi không nói dối." Tư Mặc Hàn nhìn tiểu gia hỏa không ngừng rời xa chính mình, thu hồi khí thế trên người." Ta không đùa ngươi nữa. Hù dọa một tiểu gia hỏa như ngươi thật không có cảm giác thành tựu, ngươi quá yếu."
Giang Yến Lê nhẹ nhàng thở ra.
Kế tiếp, cậu lại nghe Tư Mặc Hàn nói:" Ngươi ở lại đây, dẫn hắn tới."
" Hắn? Là cái bóng kia á?"
" Không sai."
" Vì cái gì phải là ta."
" Ngươi muốn cứu gia gia ngươi sao?"
" Đương nhiên là có." Giang Yến Lê cúi đầu, vì cậu đến đây nên đã tạo ra hiệu ứng cánh bướm, cậu hoàn toàn không yên tâm về Giang lão gia, suy nghĩ một lúc rồi quyết định:" Được rồi, ta sẽ làm miếng mồi này."
. . .
Phòng làm việc của Giang lão gia rất cổ điển, có rất nhiều sách, giống như một thư viện nhỏ.
Giang Yến Lê ngồi xem, lật từng trang.
Cậu xuyên vào thân thể này, cũng kế thừa bản lĩnh của nguyên chủ. Chỉ cần đọc qua nội dung sách một lần là có thể nhớ tất cả.
Ngoài phòng sấm sét không ngừng, lúc này Giang Yến Lê mới hồi phục tinh thần lại.
" Còn một lôi kiếp cuối cùng."
Giang lão gia có thể chống đỡ đến hiện tại, nhưng lôi kiếp cuối cùng là mạnh nhất.
Kì binh áo trắng rất nghiêm trang, mỗi người bọn họ đều được phân công không ít nhiệm vụ, một đám người đều rời xa thư phòng Giang lão gia. Thư phòng này là nơi quan trọng nhất, bởi vì từ nơi này có thể trực tiếp tiến vào nơi Giang lão gia tấn cấp.
Sau khi tấn cấp Kim đan thành công là thời điểm người tấn cấp suy yếu nhất.
Để phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn sẽ phát sinh, họ sẽ canh giữ ở lối vào, nhưng hiện tại cả đám phải dời xa.
Kì binh áo trắng có chút khó hiểu, nhưng vẫn nghe theo Tư Mặc Hàn an bài.
. . .
Tại biệt viện Giang gia, dưới cây tán cây, có hai quân nhân đang nói chuyện.
" Thế nào? Có tìm được người sao?"
" Không có, lâu như vậy vẫn chư tìm thấy, hẳn là ảo giác đi?"
" Nhưng rõ ràng ta thấy có một bóng dáng bay qua."
" Có lẽ ngươi nhìn nhầm rồi, hoặc có thể đó là bóng con mèo con chó nào đó. Cả buổi điều tra việc này, ta mệt chết đi được, ta về nghỉ ngơi đây, nếu ngươi muốn thì tự mình tra tiếp đi!"
Nhìn đối phương dời đi, người quân nhân còn lại điều tra dưới tán cây một lần nữa, cuối cùng bất đắc dĩ nói:" Có lẽ mình nhìn nhầm rồi đi, thôi về trước vậy."
Trời tối mù mịt, không có một tia sáng, không biết qua bao lâu, chân trời có một đạo lôi kiếp rơi xuống.
Bầu trời như sụp xuống.
Mặt đất rung chuyển, tạo cho con người cảm giác hoảng sợ vô tận.
Lúc này, mọi người đều nhìn về phía ngọn núi lớn không nói câu nào.
Thời khắc Lôi kiếp rơi xuống, ngọn núi bị san bằng, một lúc lâu sau cũng không có động tĩnh gì.
Một giờ qua đi, không có động tĩnh!
Hai giờ qua đi, vẫn không có động tĩnh...
Ba giờ qua đi...
Chẳng lẽ là tấn cấp thất bại?
Mọi người tự hỏi, tâm tư bất chính cũng nổi lên, nhưng không ai dám hành động.
Bọn họ phải chờ, phải chờ, chờ đến khi khẳng định Giang lão gia tấn cấp thất bại mới có thể ra tay!
Thời điểm này không được phép lộn xộn.
Giang Yến Lê chống tay lên mép cửa sổ, lo lắng nhìn vào ngọn núi sau Giang gia, trên trán còn sót lại mồ hôi lạnh, đừng xảy ra chuyện!
Cậu sợ hãi, cũng khẩn trương.
Lúc này cậu đã quên béng việc phải làm con mồi, chỉ nhớ đến Giang lão gia.
" Gia gia, ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện."
Nhất định sẽ thành công!
Cậu không hy vọng rằng sự xuất hiện của mình khiến Giang lão gia ngã xuống sớm hơn.
Nếu vậy, cậu sẽ vĩnh viễn không thể tha thứ cho bản thân mình.
" Gia gia"
Giang Yến Lê hét lên, giọng nói truyền khắp Giang gia, ai cũng nghe được giọng nói của cậu.
Tôn Bắc Thần sửng sốt, giống như lần đầu tiên nghe được giọng nói Giang Yến Lê tuyệt vọng và khủng hoảng như vậy. Anh muốn đi vào an ủi Giang Yến Lê, nhưng dù muốn anh cũng không vào được.
Tư Mặc Hàn ngồi trên sofa, nghe được âm thanh của Giang Yến Lê, không nhịn được nói:" Tiểu gia hỏa, sợ hãi như vậy sao?"
Mọi người đều chú ý đến phương hướng của ngọn núi, thời gian dài như vậy cũng chưa có động tĩnh, tâm tư của mọi người đều nổi lên.
Đột nhiên, một đạo kim quang từ trên trời chiếu xuống đỉnh núi đã bị san bằng phía sau Giang gia.
Cùng lúc đó, dưới một tán cây ở biệt viện Giang gia, có một thân ảnh xuất hiện.
Lão trung tướng trừng lớn hai mắt:" Thiếu tướng, xuất hiện rồi!"
Tư Mặc Hàn híp mắt lại, nhìn về phía màn hình máy tính.
Chỉ thấy một thiếu niên tuấn tú chui vào Giang gia, hướng thẳng đến thư phòng.
Hắn có vẻ rất tự tin, khi bước vào Giang gia cũng không hề che giấu, trực tiếp mặc đồng phục của Học viện Tu Chân, tự vạch trần thân phận của chính mình.
" Thiếu tướng, chúng ta..."
" Không vội, nhìn xem."
" Đúng vậy."
Giang Yến Lê thấy được đạo kim quang này, hai mắt trở nên sáng ngời.
" Gia gia đã thành công!"
Giang Yến Lê la lớn, lúc này cậu rất vui sướиɠ.
Lúc trước cậu nghĩ chính vì bản thân mình xuyên đến mới khiến Giang lão gia ngã xuống sớm hơn, cả đời cậu sẽ vĩnh viễn không thể tha thứ cho bản thân mình. Nhưng hiện tại Giang lão gia đã tấn cấp Kim đan.
Trong sách nói, khi tấn cấp Kim đan thành công sẽ giống như sống lại cuộc đời mới.
Mặc kệ lôi kiếp đánh cho bị thương đến cỡ nào, khi được kim quang chiếu rọi, là có thể khôi phục như lúc ban đầu.
Tu sĩ gọi đây là sống sót sau đại nạn, liễu ám hoa minh.
" Tuyệt vời, gia gia cuối cùng cũng thành công!" Giang Yến Lê thở phào nhẹ nhõm.
Thời gian sau này, cậu không thể tùy tiện thay đổi nội dung cuốn sách dành cho các nhân vật.
Dù đã đổi sang phương pháp khác, nhưng chuyện tấn cấp của Giang lão gia cũng khiến cậu bất ổn tinh thần. Hiệu ứng cánh bướm quá cường đại, làm người khó lòng phòng bị. Cũng may hiện tại là kết quả tốt, nếu là kết quả xấu, cậu cũng không dám tưởng tượng.
Đột nhiên, Giang Yến Lê cảm nhận được một cỗ nguy hiểm đang đến gần.
Không kịp tự hỏi, thân thể cậu đã chủ động né tránh, đứng sau giá sách.
Hưu*, con dao găm sắc bén đã cắm vào giá sách.
Giang Yến Lê từ khe hở của giá sách nhìn lại, chấn động:" Là ngươi!"
* là âm thanh.