Quân nhân chỉ vào Giang Yến Lê nói:" Thiếu tướng có chuyện muốn nói với ngươi."Giang Yến Lê ngơ ngác chỉ vào mình:" Thiếu tướng muốn tìm ta? Tìm ta làm cái gì?"
Thiếu tướng của bọn họ, còn không phải là Tư Mặc Hàn sao?
Tư Mặc Hàn tìm cậu làm gì? Chẳng lẽ Tư Mặc Hàn biết thân phận của cậu?
Giang Yến Lê cảm thấy không có khả năng. Cho dù thế nào đi nữa thì Tư Mặc Hàn cũng không thể biết được thân phận của cậu, nhưng bây giờ hắn lại tìm cậu - một người chưa từng gặp qua, thậm chí còn không quen biết, cậu có hơi bất an.
" Kêu ngươi qua thì ngươi qua, nhảm nhí cái gì? Giống hệt mấy mụ già thối."
" A Lê, ngươi đi đi, họ là Kì binh áo trắng, sẽ không làm gì đâu." Giang Chung Dân khuyên nhủ.
Sự tin tưởng của ông ấy đối với Kì sĩ áo trắng vẫn còn là một bí ẩn.
Nhưng Giang Yến Lê thì không, bởi vì là Kì binh áo trắng nên cậu mới không dám tới gần!
" Ừm, thiếu tướng của các người muốn nói cái gì vậy?"
" Ngươi là người thân cận nhất với đồng chí Giang Vĩ Đào, thiếu tướng nói, ngươi biết rõ tình hình nhất, nên hiện tại tìm ngươi hỏi rõ."
Lý do nghe rất đường hoàng, nhưng cậu không muốn lại gần cái tên Tư Mặc Hàn biếи ŧɦái này.
Giang Yến Lê không muốn, quân nhân kia cũng không cho phép cậu từ chối.
Chớp mắt đã bị xách như con gà đem đi rồi.
Mà Giang gia không một người nào ngăn cản.
Giang Chung Dân là fan não tàn của Kì binh áo trắng, thấy cái gì cũng tốt.
Cha con Giang Chung Đàm cũng lười quản, đặc biệt là Giang Yến Trân. Sau khi Giang Yến Lê nhắc tới căn hầm, mỗi khi Giang Yến Trân nhìn thấy Giang Yến Lê đều luôn khẩn trương, móng tay không nhịn được cào vào lòng bàn tay.
Bây giờ thấy cậu bị bắt đi, cô cảm thấy thư thái hơn nhiều.
Nếu Giang Yến Lê vĩnh viễn không quay trở lại thì tốt rồi.
Giang Yến Lê bị ném vào trong phòng khách.
Trong phòng khách có một cái thi thể, cậu bị ném ở trước thi thể kia.
Giang Yến Lê không khỏi lùi lại, nhìn chằm chằm đối phương mang theo sự sợ hãi.
Cậu là một công chức an phận, chưa từng thấy qua người chết, nên giờ cậu bị dọa đến mức hoang mang lo sợ, không biết phải làm sao.
Kế tiếp, trên đỉnh đầu vang lên giọng nói của quân nhân đã xách cổ cậu đi:" Thiếu tướng, người đã dược đưa đến đây. Ngoại trừ Tần Phong, cậu ta là người thường xuyên tiếp xúc với Giang Vĩ Đào nhất. Tên cậu ta là Giang Yến Lê, là đứa cháu mà Giang Vĩ Đào thương yêu nhất. Đồng thời cũng là một phú nhị đại không học vấn không nghề nghiệp, còn thích bắt nạt người khác."
Giang Yến Lê:"..." Còn có thể giới thiệu như vậy sao?
Hơn nữa, cậu chỗ nào không học vấn không nghề nghiệp?
Cho dù là nguyên chủ cũng đã cố gắng tu luyện đến luyện khí tầng 5 còn gì.
Chỉ là không cao bằng Tôn Bắc Thần thôi.
Giang Yến Lê không phục, nhưng không dám phản bác.
Tư Mặc Hàn không quan tâm cậu là phế vật hay thiên tài." Ông ta là ai?" Anh ngồi xuống ghế sofa, tay cầm một tách trà, nhàn nhã như đang đi dạo xung quanh hoa viên, nhìn về phía Giang Yến Lê, chỉ vào cỗ thi thể trên mặt đất rồi chậm rãi nói:" Ngươi nhìn dao trên tay hắn chưa?"
Mắt Giang Yến Lê nhìn về phía ngón tay Tư Mặc Hàn chỉ.
Quả nhiên, tay của xác chết đang nắm một con dao sắc bén.
Con dao phát ra ánh sáng lạnh lẽo, vết máu dính ở mũi dao dường như còn chưa đông lại.
Không khó để phát hiện chủ của thi thể kia dùng con dao này để gây án, nhưng đối tượng là ai?
Giang Yến Lê có một suy đoán không ổn.
Lúc này, âm thanh Tư Mặc Hàn lại lần nữa vang lên.
" Thi thể này được đưa ra từ phòng làm việc của Giang lão gia. Trước khi gia gia cậu bế quan tấn cấp, ông ấy đang ở trong phòng làm việc. Ta đã kiểm tra xung quanh căn phòng đó, có 90% Giang Vĩ Đào bị tấn công đột ngột. Sau khi bị tấn công, thân thể bị thương nặng, không chịu được dẫn đến bạo phát tinh thần lực, mới khiến ông ấy tấn cấp trước kế hoạch.
“Cái gì?” Giang Yến Lê hoài nghi liếc nhìn Tư Mặc Hàn. “Ngươi nói gia gia ta bị thương nên mới tấn cấp?
Đây là chuyện Giang Yến Lê chưa bao giờ nghĩ tới, cậu vốn nghĩ rằng Giang lão gia không thể áp chế tinh thần lực được nữa nên mới muốn tấn cấp. Tuy nhiên, bây giờ cậu biết Giang lão gia bị thương nên mới tấn cấp thì cả người đều không ổn.
Hoang mang, lo sợ, sợ hãi...
Một khi Giang lão gia có chuyện gì không may xảy ra, cậu cũng xui xẻo theo không kém.
Nghĩ đến địa vị của Giang gia đã bị mọi người xem nhẹ, nếu Giang lão gia xảy ra việc gì...
Cậu có thể tưởng tưởng ra khốn cảnh lúc đó.
Thậm chí, cậu cũng không thể trốn thoát số mệnh bị gϊếŧ bởi Tô Triệt và Tôn Bắc Thần.
" Làm sao lại có chuyện này?" Giang Yến Lê tự lẩm bẩm.
" Ai biết được." Tư Mặc Hàn trả lời:" Ngươi từ nhỏ đã ở bên cạnh ông ấy, mỗi ngày đều nhìn thấy ông ấy mà còn không biết được, chúng tôi làm sao biết được?"
Giang Yến Lê nhìn khuôn mặt tuấn tú kia, giận suýt chút nữa ngất đi.
Người kia cũng đang nhìn cậu, dường như muốn hỏi vì sao cậu lại không biết chuyện này?
Giang Yến Lê nhìn lại thi thể trên mặt đất, con dao trên tay người này khiến cậu cảm thấy thật ghê tởm, trên dao có vết máu, không biết có phải thi thể này khiến gia gia bị thương hay không? Mới khiến ông buộc phải tấn cấp sớm?"
Dù có bị thương cũng không thể không chống đỡ được nữa.
Giang Yến Lê chưa bao giờ nghĩ rằng nội gián sẽ là ông ta!
" Ông, ông ta là quản gia của Giang gia, tên là Tần Phong. Ông ấy cũng là thư kí riêng của gia gia tôi nhiều năm. Gia gia luôn tin tưởng và giao cho ông ấy những công việc quan trọng. Nhưng hôm nay, tôi đã nhờ gia gia điều tra về vụ nội gián, từ lúc đó tôi vẫn không nhìn thấy ông ấy, cho tới giờ..."
" Nga? Nội gián à." Tư Mặc Hàn cười, đứng dậy. Đôi chân dài cất bước đến trước mặt Giang Yến Lê, Giang Yến Lê không thấp, cao 1m78, nhưng anh ta vẫn cao hơn cậu cả một cái đầu, từ trên cao nhìn xuống cậu:"" Cậu để đồng chí Giang Vĩ Đào đi điều tra vụ nội gián?"
Giang Yến Lê kìm lại sự căng thẳng trong lòng, bị người khác áp chế như vậy, cậu không khỏi bối rối.
Đặc biệt là người trước mặt cậu là một đại pháo hôi a!
" Đúng vậy" Giang Yến Lê lúc túng nói, trong toàn bộ quyển sách, cậu không sợ nhân vật phản diện trong cốt truyện, ngược lại, nhân vật phản diện đứng trước mặt cậu mới khiến cậu rợn cả tóc gáy.
Cậu cúi đầu không dám nhìn thẳng vào mắt Tư Mặc Hàn, tên này như có thuật đọc tâm, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể biết được ai đang nói dối. Đây là bối cảnh trong sách, không phải cảm xúc của riêng Giang Yến Lê. Cậu luôn ghi nhớ bối cảnh này. Cậu đã từng cảm thấy may mắn khi ở kiếp trước không có người như vậy nhưng giờ người này đang đứng trước mặt cậu. Giang Yến Lê muốn khóc. lại không biết phải khóc ở đâu. "Tôi phát hiện ra Giang gia có, có, có nội gián."
" Nên? Cậu không chắc chắn về sự tồn tại của nội gián, vậy sao cậu biết Giang gia có nội gián? Làm thế nào Giang Vĩ Đào đồng ý điều tra chuyện này?
" Ta..." Giang Yến Lê cúi đầu xuống, anh đừng hỏi nữa được không?
Giang Yến Lê rất muốn nói như vậy với anh. Tư Mặc Hàn càng thẩm vấn, cậu càng sợ Tư Mặc Hàn. Mà cậu càng sợ, Tư Mặc Hàn lại càng đến gần cậu.
Người trước mắt cho cậu cảm giác áp bách quá cường đại, Giang Yến Lê cảm giác mỗi phút mỗi giấy mình đều bị giày vò.
Cậu không dám nói dối, lại không biết nên nói việc huyền huyễn kì lạ như xuyên thư như thế nào, đành phải ăn ngay nói thật:" Ta, ta nằm mơ, mơ thấy Giang gia có nội gián." Mặc kệ anh có tin không, cậu cũng đã nói thật rồi, người này thật không dễ lừa gạt.
"" Phốc" Tư Mặc Hàn vừa nhấp một ngụm trà, suýt nữa đã phun ra vì lý do của Giang Yến Lê. Tuy nhiên, anh có sự nhẫn nại rất cao. Chung quy anh vẫn chưa làm mất hình tượng
Anh chậm rãi uống hết tách trà, đứng một bên run rẩy bả vai rồi quay lại hỏi:" Vậy Giang Vĩ Đào chỉ vì một giấc mơ của ngươi nên đã đi điều tra? Mà vừa vặn Giang gia có nội gián, nội gián cảm thấy không đúng liền động thủ đâm gia gia ngươi."
Đôi tay thon dài của anh xòe ra, Giang Yến Lê thấy nó được bao phủ bởi những vết chai dày.
Giang Yến Lê không khỏi liếc mắt nhìn một cái, gật đầu nói:" Ân, kì thật lúc đầu ta cũng không biết Tần Phong quản gia là nội gián. Gia gia của ta chắc chắn chỉ là tự vệ mới gϊếŧ ông ta thôi. Gia gia vốn là người tốt, các ngươi đừng bắt....ông ấy."
"Đừng lo lắng, đó có phải là tự vệ không? Khi Giang Vĩ Đào xuất hiện mới biết được. Có điều, chúng ta nên chờ ông ấy vượt qua cửa ải khó khăn hiện tại rồi nói sau. Nếu ông ấy không thể vượt qua, vậy thật đáng tiếc..."
Tư Mặc Hàn lắc đầu thở dài, cũng không hi vọng quá nhiều.
Một người đã chuẩn bị tốt hết thảy mọi thứ còn không vượt qua được lôi kiếp Kim đan, huống chi là một người bị thương?
"" Gia gia của ta nhất định sẽ thành công, ông đã nói sẽ không bỏ rơi tôi!" Giang Yến Lê lập tức phản bác, có trời mới biết Giang lão gia có thể thành công không, nhưng một khi thất bại thì cậu không thể gánh nổi hậu quả.
Giang lão gia yêu thương cậu như vậy sao có thể chết được? Giang Yến Lê vừa xuyên qua đây đã muốn giúp gia gia của mình bị người khác truy gϊếŧ. Nhưng lại chưa từng nghĩ tới việc ông vì điều tra nội gián nên mới bị thương.
Đôi khi, cậu tự hỏi chính mình có phải đã làm sai chuyện gì không?
Vì muốn thay đổi vận mệnh của Giang gia, cậu mới nói nhưng chuyện này, Giang lão gia chỉ mới đi trước một bước...
Có lẽ ngay từ đầu cậu không nên nói ra chuyện này.
" Kéo cái xác này ra ngoài." Tư Mặc Hàn không nhìn đến sắc mặt sặc sỡ của Giang Yến Lê, trực tiếp ra lệnh với cấp dưới đem thi thể ra ngoài.
"Vâng, Thiếu Tướng."
“Cậu, lại đây.” Tư Mặc Hàn chỉ vào Giang Yến Lê.