Tôn lão phu nhân liếc mắt nhìn phu quân, Tôn lão gia tử cũng liếc nhìn lại nàng, hai người đều ra được nghi vấn trong mắt nhau. Chẳng lẽ Tôn Bắc Thần chưa biết việc Giang gia từ hôn sao? Hiện tại còn nghĩ đến việc gọi điện thoại cho Giang Yên Lê?Nói thật, Tôn lão gia và Tôn lão phu nhân đều khá bất mãn với đàn em của Giang Yến Lê.
Nhưng Giang gia lại rất hùng mạnh, có nhiều tài nguyên, bọn họ có thể lấy được nguồn tài nguyên ổn định từ Giang gia. Đây cũng chính là lý do bọn họ không chịu từ hôn. Nếu không với tính lãng phí và nóng nảy của Giang Yến Lê, bọn họ cũng không đành lòng để cháu trai chịu thiệt thòi.
Bây giờ nhìn lại, cả Tôn lão gia và Tôn lão phu nhân đều có chút lo lắng. Vợ chồng Tôn lão gia sợ Tôn Bắc Thần động lòng với Giang Yến Lê, khiến tất cả những gì họ làm bao năm qua đều uổng phí.
Một khi Tôn Bắc Thần động tâm với Giang Yến Lê, hắn sẽ còn cố gắng hết sức đối phó Giang gia sao?
Tôn Bắc Thần gọi cho Giang Yến Lê, ở trong mắt bọn họ chính là Tôn Bắc Thần muốn khôi phục lại quan hệ với Giang Yến Lê.
Trong mắt hai người lóe lên vẻ khó tin, nhưng đều là những người lớn tuổi, Tôn Bắc Thần xoay người lại họ liền khôi phục bình tĩnh.
Tôn lão gia kiên định và nghiêm túc, Tôn lão phu nhân thì tốt bụng, dễ mến. Đây là gia gia, nãi nãi trong nhận thức của Tôn Bắc Thần.
" Gia gia, nãi nãi làm sao vậy? Sao cứ nhìn chằm chằm ta mãi thế?"
" Không phải chuyện gì quan trọng. Khi nào xong chuyện, chúng ta liền nói chuyện một lúc."
Tôn Bắc Thần nhìn Tôn lão phu nhân, trong lòng thở dài nhẹ nhõm.
Nãi nãi không có phát hiện, thật tốt quá.
Nếu Giang Yến Lê có thể ôn nhu hiền thục như mẫu thân, gần gũi hàm hậu như bà nội thay vì đanh đá, thích mạnh mẽ làm chủ mọi việc và không nghe lời hắn thì Tôn Bắc Thần cũng không ghét cậu đến thế.
Thật ra Giang Yến Lê rất đẹp trai, bản tính cũng không tệ. Chính là bị Giang gia sủng hư, nuông chiều đến mức tùy hứng. Giống như một phú nhị đại không học vấn không nghề nghiệp vậy. Dù hắn có thích cậu ta thì cũng trở nên không thích nữa.
Nếu Giang Yến Lê bớt cái tính hung hăng kia, trở nên ngoan ngoãn hơn. Hắn cũng không ngại cùng cậu kết hôn, về sau ở chung, hắn có thể chậm rãi sửa lại tính cách cậu.
Nghĩ đến hình ảnh tương lai, Tôn Bắc Thần không khỏi có chút kì vọng. Một ngày nào đó Giang Yến Lê sẽ giống như một chú chim nhỏ nép vào người anh, anh cảm thấy ngày đó sẽ rất tuyệt vời.
Đúng lúc này, một giọng nói đã phá ý tưởng đẹp đẽ của Tôn Bắc Thần.
Trương lão gia đi tới, nhìn Tôn Bắc Thần, cười nói:""Sao vậy, ngay cả con rể tương lai của Giang gia cũng không vào được? Xem ra Giang gia cũng không để ngươi vào mắt nhỉ. Ai, mệt ta còn hi vọng ngươi có thể có chút bản lĩnh, nhưng hóa ra cũng chẳng được gì. "
Khi Tôn Bắc Thần nghe những lời đó, mặt hắn đỏ bừng lên giống như đã làm một chuyện gì đó đáng xấu hổ.
Hắn nhịn rồi lại nhịn, không cho phép bản thân bộc lộ cảm xúc, nhưng vẻ tức giận và khó chịu vẫn được bộc lộ qua khuôn mặt người sống chớ gần của hắn. Hắn cố gắng nhẫn nại nói:" Trương bá bá nghiêm túc quá đấy, chỉ là điện thoại chưa kết nối được thôi, khi Giang Yến Lê kết nối được sẽ cho chúng ta vào ngay."
" Ồ, ra là điện thoại không kết nối được a. Thời tiết như vậy, có thể kết nối được mới là lạ." Lý lão gia cũng phụ họa theo, trong giọng nói có chút hả hê khi người gặp họa.
Tôn gia dựa vào Giang gia mới có thể đi đến bước đường ngày hôm nay, lại còn ở trước mặt bọn hắn làm càn.
Nhớ trước đây, họ luôn cố gắng làm vừa lòng mọi người, có đồ tốt đều dâng lên, giờ họ đã khá hơn, thái độ cũng thay đổi.
""Thời tiết xấu, tín hiệu không tốt." Nhìn đối phương vui sướиɠ khi người gặp họa, Tôn Bắc Thần muốn nổi giận, nhưng nghĩ đến ông ta là tiền bối nên anh không dám lên tiếng. "Nếu thời tiết tốt hơn, có lẽ tín hiệu cũng sẽ không bị nhiễu, A Lê sẽ trả lời điện thoại của ta."
Đột nhiên ngoại viện Giang gia xuất hiện một thân ảnh màu trắng lẻn vào, không một ai phát hiện ra.
Thân ảnh đó ẩn mình trong bóng tối, xung quanh không có ai để ý. Ngoại trừ Tôn Bắc Thần.
Tôn Bắc Thần quay đầu nhìn lại, nhưng không thấy gì ngoài một tia sáng trong bụi cỏ.
Chắc là ảo giác?
Hắn dường như nhìn thấy Tô Triệt, Tô Triệt cũng tới? Tại sao không đi cùng hắn?
Đây giống như cảm giác trời sinh vậy, hắn có thể cảm nhận được vị trí của Tô Triệt.
Nhìn về phía bụi cỏ đó, càng nhìn càng cảm thấy Tô Triệt đang ở đây.
" Làm sao vậy?" Tôn lão phu nhân lo lắng hỏi
Ánh mắt nàng nhìn theo Tôn Bắc Thần, nhưng lại không phát hiện ra gì.
Tôn Bắc Thần lắc đầu, nếu Tô triệt thật sự đến, hắn không thể vạch trần sự xuất hiện của anh ấy được. Hắn như có như không chắn lại hướng khuất của Tô Triệt. " Không sao."
" Ngươi thật sự ổn chứ?"
Tôn Bắc Thần cười nói:" Không sao thật mà, người đừng lo lắng."
Tô Triệt hơi dừng lại, trốn trong bóng tối nhìn chằm chằm bóng lưng Tôn Bắc Thần.
Không biết anh đang nghĩ cái gì, mặt đỏ bừng lên, nhưng cũng nhanh chóng rời đi, che giấu càng kĩ hơn.
Ông trời thật là bất công.
Anh nỗ lực tu luyện như vậy cũng chỉ tới luyện khí tầng 8, mà tên phế vật Giang Yến Lê kia chỉ dựa vào tài nguyên tu luyện khổng lồ của Giang gia đã đạt được luyện khí tầng 5. Bây giờ, Giang Yến Lê lại sắp có thêm một người gia gia kim đan kì, đến lúc đó ai còn có thể bất kính với cậu? Tô Triệt muốn nhanh chóng giải quyết Giang Yến Lê một chút, bởi vậy mới đi vòng vào Giang gia tìm cơ hội.
Nhưng hiện tại, anh phải nghĩ cách khiến Giang Yến Lê âm thầm biến mất.
Sự hồn tại của người này giống như đang khiêu chiến quyền uy của anh vậy, anh không thể để cậu ta sống quá lâu.
Giang Yến Lê phải biến mất, nếu cậu ta không biến mất, anh sẽ vĩnh viễn không có được hạnh phúc.
Tô Triệt nắm chặt tay, cho dù khó khăn như thế nào anh cũng sẽ không bỏ cuộc.
Tôn Bắc Thần không biết suy nghĩ của Tô Triệt, chỉ là trong tiềm thức muốn giúp đỡ Tô Triệt thôi. Lúc ngăn trở tầm mắt của mọi người cũng là hành động trong tiềm thức. Hắn vừa an ủi Tôn lão phu nhân, vừa giúp Tô Triệt tranh thủ thời gian.
Nếu Tô Triệt có thể vượt qua các cửa ải khó khăn, vào được Giang gia thì sẽ càng tốt.
"Thôi, không sao đâu, chúng ta cứ chờ một chút. Có lẽ một thời gian sau, A Lê sẽ đi ra", Tôn lão phu nhân nói.
Cháu trai của bà tốt như vậy, Giang Yến Lê cũng thích cháu trai bà như vậy, làm sao lão già kia có thể từ hôn chứ?
Có thể nói, toàn bộ Tôn gia đều có ý nghĩ
giống nhau, đều cảm thấy Giang Yến Lê rất thích Tôn Bắc Thần, cho dù cãi nhau cũng sẽ không đồng ý từ hôn.
Việc cần làm bây giờ là ổn định lại Giang Yến Lê.
Chỉ cần trái tim Giang Yến Lê vẫn còn Tôn Bắc Thần, Giang gia sẽ không bỏ rơi Tôn gia bọn họ. Hơn nữa, không có Giang Yến Lê thì vẫn còn Giang Yến Trân. Tuy Giang Yến Trân không được sủng ái như Giang Yến Lê, nhưng vẫn là người Giang gia, nó vẫn hữu dụng.
Tôn Bắc Thần đối với chuyện này cũng rất rõ ràng. Chỉ là từ đầu đến cuối hắn chưa từng nhìn thấy Giang Yến Lê, nên vẫn cảm thấy cậu không biết chuyện này, còn Giang lão gia thì đã tự ý quyết định chuyện từ hôn. Mọi chuyện sẽ được sáng tỏ khi hắn gặp được Giang Yến Lê.
Hắn nhìn lướt qua điện thoại của mình, không liên lạc được với Giang Yến Lê, cậu cũng không trả lời tin nhắn, có lẽ hắn có thể gọi được cho Giang Yến Trân!
Tôn Bắc Thần tìm kiếm số điện thoại của cô nhưng lại phát hiện bản thân mình không lưu.
Nếu biết sẽ có chuyện như vậy, hắn sẽ không từ chối lấy số điện thoại của Giang Yến Trân, nhưng bây giờ hối hận cũng vô dụng.
Lôi vân cuồn cuộn trên bầu trời, Lôi kiếp từng đạo từng đạo rơi xuống. Trực tiếp đánh thẳng vào một đỉnh núi xa xa, ngọn núi đang vỡ vụn, bất cứ lúc nào cũng có thể sụp xuống.
Tình cảnh như vậy rất hiếm thấy.
Trong mắt người thường, đây là một thiên tai tự nhiên, họ cảm thấy trời sắp mưa to nên đóng chặt cửa rồi đi ngủ, nhưng trong mắt các tu sĩ, đây là dấu hiệu ra đời của một người mạnh mẽ.
Giang Yến Lê, Giang Chung Đàm, Giang Chung Dân cùng với Giang Yến Trân ở một biệt viện khác của Giang gia.
Giang gia bị quân nhân bao vây, bọn họ còn không vào được, huống chi là người ngoài?
Giang Chung Dân nhìn Giang Yến Lê buông điện thoại xuống, vẻ mặt không kiên nhẫn trực tiếp tắt máy, không khỏi có chút tò mò hỏi: "Làm sao vậy? Vừa rồi là ai gọi cho ngươi?"
" Không có, họ gọi nhầm, ở đây tín hiệu không tốt, ta tắt máy trước, với cả bây giờ ta cũng không có tâm trạng bắt máy." Giang Yến Lê trả lời.
Giang Chung Dân sửng sốt, gật đầu nói: "Đúng vậy, tắt máy đi! Những Lôi Kiếp này cũng không phải là trò đùa.
Sau đó, mọi người đóng cửa lại.
Lôi Kiếp lại rơi xuống trên ngọn núi phía sau Giang Gia.
Đây là lần đầu tiên từ khi sinh ra cậu được nhìn thấy Lôi Kiếp của Kim Đan kỳ trực tiếp và gần như vậy.
" Đúng rồi, Tần Phong quản gia đâu?" Giang Yến Trân nhìn xung quanh" Không phải hắn luôn đi cùng với gia gia sao? Bây giờ lôi kiếp đã qua đến dạng sáng, ta vẫn chưa thấy hắn đâu?"
Tần Phong luôn ở cùng Giang lão gia, biết cũng không ít chuyện. Ông cũng biết lí do Giang Yến Lê thay đổi như vậy.
" Từ khi vào đây, ta chưa từng thấy Tần Phong." Giang Chung Đàm nói:"Tên này không hề tách rời với phụ thân, có chuyện lớn như vậy cũng không nói cho chúng ta biết.""
Giang Chung Dân nhíu mày, cảm thấy có gì đó rất kì quái.
Giang lão gia lúc trước gọi điện thoại bảo hắn trở về.
Về phần Tần Phong, nếu không phải nghe Giang Yến Trân nhắc tới, hắn cũng sẽ không biết tới sự tồn tại của vị quản gia này. "Có lẽ có việc gì gấp nên chậm trễ. Việc quan trọng bây giờ là lo cho việc tấn cấp của lão gia."
“Cũng đúng, nghĩ nhiều như vậy làm gì? Ngươi cứ lo cho lão gia đang tấn cấp đi.” Giang Chung Đàm hiếm khi đồng ý với ý kiến của Giang Chung Dân.
Quản gia sao có thể quan trọng bằng Giang lão gia được?
Cô cũng đâu có muốn quan tâm ông ấy.
Giang Yến Trân cúi đầu không nói gì.
Lúc này, một quân nhân đi tới, nhìn thoáng qua bọn họ, chỉ vào Giang Yến Lê nói: "Ngươi, lại đây, thiếu tướng có chuyện muốn nói với ngươi."