Chương 130

Một ngày, khi Lâm Sơ Văn đang đứng ở cửa, thì gặp được thôn trưởng.

Thôn trưởng ở cửa cứ đi tới đi lui, nhìn thấy Lâm Sơ Văn thì chà xát tay, trong rất ngượng ngùng.

"Thôn trưởng sau lại tới đây?" Lâm Sơ Văn có chút nghi hoặc hỏi.

Thôn trưởng có chút xấu hổ nói: "Là có chút việc, muốn thỉnh Lâm thiếu hỗ trợ."

"Thôn trưởng không cần khách khí, cứ nói đừng ngại." Lâm Sơ Văn khách khí nói.

"Lâm thiếu chính là Dược Tề Sư?"

Lâm Sơ Văn sắc mặt đổi đổi, thôn trưởng sắc mặt càng thêm xấu hổ, "Là như vậy, trong nhà ta dưỡng một con Băng Mãng, mà mấy ngày nay nó cứ xao động lợi hại, tựa hồ như là cảm nhận được hơi thở thuộc tính hệ Băng, nên nó vẫn luôn hướng tới nơi này mà chạy qua, muốn cản cũng không cản được."

Thôn trưởng dưỡng một con Băng Mãng, và Lâm Sơ Văn đã sớm biết rồi bởi mấy hôm trước Tuyết Bảo đã nói cho hắn, ở đây có một con rắn, mà còn hay bò xung quanh nhà bọn họ, nhưng mỗi khi nó đuổi ra cửa thì con rắn kia lại chạy mất, bởi vì biết nó có chủ, nên Tuyết Bảo cũng không có đánh nhau với nó, chỉ cần một vuốt của nó là có thể đánh chết con rắn kia rồi.

Lâm Sơ Văn thầm nghĩ: Băng Mãng hẳn bị Băng Chúc dược tề hấp dẫn, mới chạy lại đây sao? Hình như hắn tựa hồ đã khinh thường sự dụ hoặc của loại dược tề đối với Hồn Thú thuộc hệ Băng.

Lúc đầu Thôn trưởng còn nghĩ, Lâm Sơ Văn muốn nhiều Băng Chúc Quả như vậy để làm gì, chẳng lẽ là buôn bán?

Sau đó Băng Mãng đã nói cho thôn trưởng là mình bị dược tề mà Lâm Sơ Văn luyện chế thu hút, lúc đó thôn trưởng mới phát hiện ra chính mình suy nghĩ quá nông cạn, đối phương có thể là Dược Tề Sư dùng Băng Chúc Quả luyện chế dược tề, cho nên mới muốn mua nhiều Băng Chúc Quả như vậy.

"Thôn trưởng muốn mua dược tề?" Lâm Sơ Văn hỏi.

Thôn trưởng cẩn thận hỏi: "Có thể chứ?" Con Băng Mãng trong nhà đang quạy phá lung tung khắp nơi trong nhà, nếu bây giờ mà không mua dược tề cho nó chỉ sợ là nó sẽ cắn người mất.

Thôn trưởng xưa nay luôn đối với Hồn Thú của mình luôn rất dung túng, mà hôm nay Băng Mãng vì một món đồ mà cầu xin ông, nên thôn trưởng cũng muốn thỏa mãn ước mong của Hồn Sủng mình.

Lâm Sơ Văn gật gật đầu, nói: "Có thể, một lọ dược tề, dùng hai trái Băng Chúc Quả để đổi."

Thôn trưởng vội vàng nói: "Hảo, hảo."

Thanh Tuyền Thôn là một phú thôn, mà nhà thôn trưởng Thanh Tuyền Thôn lại càng giàu có, giá mà Lâm Sơ Văn đưa ra vẫn là thấp hơn giá cả mà trưởng thôn tưởng tượng, mà giá cả này vẫn nằm trong phạm vi mà thôn trưởng chấp nhận được.

Thôn trưởng dùng bốn trái Băng Chúc Quả, để đổi hai lọ dược tề.

Khi có được dược tề thì thôn trưởng một đường quay về gia, còn Băng Mãng thì nhanh chống quấn lấy thôn trưởng.

"Cha, A Mãng giống như rất thích ngươi dược tề mà người mang về!" Nhi tử thôn trưởng nói.

Thôn trưởng cười cười, nói: "Đúng vậy! Trước kia, ta bỏ ra một trăm đồng vàng mua một lọ Huyết Cốt dược tề, nó cũng không kích động như vậy."

Thôn trưởng không phải là Dược Tề Sư, nên đối dược tề hiểu biết cũng hữu hạn, nhưng thôn trưởng dựa vào kinh nghiệm của chính mình thì nhiều ít cũng có thể phân biệt được cái gì tốt cái gì xấu, dược tề mà Lâm Sơ Văn đưa cho ông linh khí nồng đậm, phẩm chất còn vượt qua Huyết Cốt dược tề mà lão mua trước đó.

"Cha, dược tề dùng như thế nào a!" Nhi tử thôn trưởng hỏi.