Chương 128

Lâm Sơ Văn qua nơi trồng Băng Chúc Quả, thấy được trên cây có một đám quả giống như quả lựu, vừa lòng gật đầu nói. “Chất lượng không tề, số quả trên cây này ta lấy hết.”

Thôn trưởng lập tức nói: “Được.”

Lâm Sơ Văn chú ý thấy gần 2 cây Chúc Băng Quả có nuôi hai con Tuyết Vân Gà, Tuyết Vân Gà bay tới bay lui để bắt châu chấu.

“Thôn trưởng, hai con Tuyết Vân Gà, là người trong thôn nuôi sao?”

Thôn trưởng gật gật đầu, có chút đắc ý nói: “Là thôn dân trong thôn nuôi dưỡng, trong thôn chúng tôi có không ít thôn dân đang nuôi dưỡng loại Tuyết Vân Gà này, thôn chúng tôi chăn nuôi Tuyết Vân Gà, cũng có chút tiếng tâm, ở trên trấn thường xuyên có người tới thôn chúng tôi mua loại gà này, nhưng gần đây châu chấu tương đối nhiều, nên mọi người đều đem Tuyết Vân Gà thả ra để bắt châu chấu.”

Tuyết Vân Gà là một trong loại gia cầm được thuần dưỡng và nuôi tại nhà, chất lượng thịt không tệ, trứng của chúng cũng rất bổ dưỡng, Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn gần đây ở trong thôn, còn thu được không ít trứng gà mà thôn dân biếu cho bọn họ.

Lâm Sơ Văn nhíu nhíu mày, thử nói: “Thôn trưởng có phải gần đây châu chấu càng ngày càng nhiều phải không.”

Thôn trưởng gật gật đầu, nói: “Đúng vậy, trước kia, lúc trước mọi người còn phải cho Tuyết Vân Gà ăn, nhưng gần đây Tuyết Vân Gà ăn châu chấu là ăn đến no, làm bớt đi không ít đồ ăn.”

Lâm Sơ Văn nhăn nhăn mày, thầm nghĩ: Nhìn bộ dạng thôn trưởng cư nhiên còn rất cao hứng.

“Thôn trưởng châu chấu nhiều thế, có xảy ra vấn đề gì không!”

Thôn trưởng cũng không thèm để ý nói: “Châu chấu mỗi năm đều có chỉ là năm nay hình như so với năm trước nhiều hơn một ít, bất quá cúng không gây ra được đại sự gì.”

Lâm Sơ Văn hàm súc nhắc nhở nói: “Vẫn là nên chú ý một ít, nếu vạn nhất châu chấu tràn lan ra thì tới lúc đó khó mà lo được.”

Thôn trưởng gật gật đầu, nói: “Ân, ta sẽ chú ý.”

Lâm Sơ Văn nhìn bóng dáng thôn trưởng, nhíu nhíu mày, có chút mất mát nói: “Thôn trưởng giống như không tin tưởng lời ta nói?”

Sở Diệp gật gật đầu, nói: “Cái này cũng bình thường, trong mắt thôn trưởng chúng ta chỉ là hai đại thiếu gia chỉ biết ăn không biết làm, căn bản là không hiểu trồng trọt.”

Thanh Tuyền Thôn có không ít Hồn Sủng Sư, nếu là ứng phó nạn châu chấu thì mấy Hồn Sủng Sư đó đối phó cũng được.

Bất quá, nạn châu chấu sắp tới sẽ không giống những nạn châu chấu trước đó a! Nếu muốn ứng phó nạn châu chấu quy mô lớn, tốt nhất là thành lập trận pháp phòng hộ, lấy trận pháp để cách bảo hộ các loại lương thực, linh dược, gia súc,... nhưng như vậy phí tổn lại quá cao, không tốn mấy ngàn đồng vàng thì không làm được.

Việc đó lại cần rất nhiều tiền, yêu cầu toàn bộ thôn dân trong thôn quyên góp tiền của mới có thể làm được, một khi nạn châu chấu không tới sự chuẩn bị này lại thành công cóc.

Cho nên, không thể xác định nạn châu chấu có phải hay không sẽ đến, thôn trưởng cũng sẽ không mạo hiểm mà huy động lực lượng.

Nếu hắn cùng Lâm Sơ Văn là Hồn Sư, thì lời nói của bọn họ sẽ được tin tưởng, nhưng hiện tại hai người bọn họ chỉ là Hồn Sĩ.

Sở Diệp nhìn Lâm Sơ Văn liếc mắt một cái, nói: “Không cần suy nghĩ nhiều quá, có một số việc không phải chúng ta có thể ngăn cản, trước tiên đem Băng Chúc Quả xử lý đac rồi giúp cho Tuyết Bảo gia tăng thực lực đó mới là chuyện quan trọng bây giờ”

Lâm Sơ Văn gật gật đầu, nói: “Đúng vậy.”