Chương 120

Hết thảy chuẩn bị ổn thoả, đoàn người của Sở Diệp tiến vào trong núi.

Sở Diệp dùng la bàn trinh trắc phương hướng mà Tiểu Ngân muốn đi.

“Thế nào, kia địa phương đó có cái gì?” Lâm Sơ Văn thò lại gần hỏi.

“Từ kết quả mà la bàn trinh trắc ra, ở đó không hung thú gì đặc biệt lợi cả, bất quá địa phương kia có chút gần đại bản doanh của ong đàn, không biết ong đàn có hay không tấn công qua đó.” Sở Diệp có chút lo lắng nói.

Lâm Sơ Văn nghĩ nghĩ, nói: “Hẳn là không đến mức đó.”

Trước đó đã giao chiến vài lần, con ong chúa kia cũng chưa lần nào chiếm được tiện nghi, nghĩ đến chỉ cần không đến gần đại bản doanh thì con tiểu ong chúa kia chưa chắc sẽ suất đầu.

Sở Diệp cau mày, nói: “Không cần mang theo quá nhiều ong đàn theo.”

Mang theo quá nhiều ong đàn dễ dàng bị ngộ nhận là hành vi khıêυ khí©h, nếu đã muốn đi tìm cơ duyên thì nên điệu thấp một chút mới thỏa đáng.

Tiểu Ngân gật gật đầu, đem thuộc hạ phân tán đi hơn phân nửa, chỉ mang theo đội tinh anh đi cùng.

Tiểu Ngân thu liễm hơi thỏ trên người trên đường một ít Ngân Sí Ong đàn, nhưng đều là ong bình thường, linh trí thấp hèn, không phân địch ta, tùy ý bọn họ tiến quân thần tốc.

“Ở chỗ này.”

Sở Diệp đã nhìn thấy nơi Tiểu Ngân chỉ điểm, phát hiện có một sơn động bị một bụi gai bụi hoa phong kín.

Sơn động thập phần kín đáo, đã hoàn toàn bị bụi hoa kia vùi lấp, nếu không phải có Tiểu Ngân chỉ dẫn thì rất khó phát hiện ra.

Sở Diệp ra tay chặt sạch bụi hoa, sơn động mới hiển ra.

“Nơi này không giống như là được hình thành theo tự nhiên, mà là do con người tạo nên.” Lâm Sơ Văn nói.

“Do người mở, chẳng lẽ trước đó có người ở nơi này?” Sở Diệp có chút mê hoặc nói.

Lâm Sơ Văn gật gật đầu, “Có khả năng.”

Sở Diệp đôi mắt lập tức sáng lên, nếu nơi này là chổ ở của một Hồn Sư nào đó, thì có khả năng sẽ có thứ tốt.

Đường vào sơn động chổ nào cũng đều là bụi gai, Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn đã bỏ không ít công sức mới có thể vào sơn động được.

Sau khi vào sơn động, Sở Diệp rất nhanh đã phát hiện, sơn động bên trong rất khác với bên ngoài, bên trong thì phi thường rộng lớn, trong động còn có một ít bàn đá ghế đá, thậm chí còn có một cái giường, nhưng cái này có khả năng đã bị bỏ hoang lâu rồi, trên giường mọc đầy rêu xanh.

Lâm Sơ Văn sờ sờ giường, nói: “ Đây là giường làm từ Tùng Lê Hương Mộc đấy.”

Lấy Tùng Lê Hương Mộc làm giường, có thể tĩnh tâm an thần, rất được Hồn Sủng Sư yêu thích, nhưng bởi vì thời gian quá lâu nên cái giường đã bị mục rỗng cả rồi nên giá trị của nó đã bị mất đi rất nhiều.

Tiểu Ngân hướng tới một hướng trong sơn động mà bay qua.

“Kim Sí Ong.” Sở Diệp nhịn không được trừng lớn mắt.

Lâm Sơ Văn cũng có chút bị kinh tới rồi, “Thật là Kim Sí Ong a!”

Bên trong sơn động, cư nhiên có một khối di thể của Kim Sí Ong, di thể được bảo tồn rất hoàn chỉnh, Hồn Tinh và máu vẫn còn bị khóa ở bên trong di thể hẳn là còn có thể dùng, bên cạnh Kim Sí Ong còn có di thể của một tu sĩ đã chết.

Lâm Sơ Văn cẩn thận kiểm tra di thể một chút, nói: “Người này hẳn là bị thương mà chết, hắn đã chết nên Hồn Sủng cũng đi theo chết.”

Sở Diệp có chút nghi hoặc nói: “Tu sĩ mà chết, Hồn Sủng cũng sẽ theo chết sao?”

Lâm Sơ Văn cau mày, nói: “Bình thường sẽ không.”