Chương 96

Thôn dân trong thôn không biết nhìn hàng cũng không nhìn ra Tiểu Ngân có gì đặc biệt, Tiểu Ngân thăng cấp thù ở trong mắt thôn dân cũng giống như ăn nhiều nên trường phì một vòng, nhưng trước mắt người lành nghề thì rất khó che dấu.

“Con Ngân Sí Ong, nhìn thực cường tráng a!” Sở Tư Thần nói.

Sở Diệp cười cười, nói: “Làm Thần ca chê cười, con Ngân Sí Ong này thích nhất là ăn.”

Sở Tư Thần híp mắt mắt, nói: “ Ngân Sí Ong của ngươi thực lực không yếu! Đã cấp 5 rồi Diệp đệ ngươi dùng cách nào để dưỡng thế.”

Sở Tư Thần luôn không đem Sở Diệp để vào mắt, mắt thấy Ngân Sí Ong của đối phương cư nhiên đã cấp 5, trong lòng có chút hụt hẫng.

Tuy rằng Đạp Vân Báo của hắn cũng đã cấp 6, nhưng để trưởng thành đến bước này thì trong nhà đã hỗ trợ không ít, còn Sở Diệp lại là dựa vào chính mình nuôi dưỡng..

Sở Diệp cười cười, nói: “Đây đều là do Hồn Tinh mà thôi, vật nhỏ này tính tình rất lớn, ta không cho hắn Hồn Tinh, hắn liền chít ta.”

Sở Tư Thần nghe được Sở Diệp nói, nên bình thường lại rất nhiều, tuy rằng Hồn Sủng giai đoạn đầu cần đại lượng Hồn Tinh để tiến bổ, để có thể nhanh chóng tăng lên cấp bậc, nhưng nếu không thể Hồn Tinh tiêu hóa toàn bộ, sẽ ảnh hưởng đến tiềm lực về sau của Hồn Sủng.

“Diệp đệ, chất đã tốn cho con Ngân Sí Ong không ít a!”

Sở Diệp gật gật đầu, oán giận nói: “Đúng vậy! May mắn trước đó nhờ bán chiếc vòng cổ kia, nếu không thật là nuôi không nổi nó.”

Sở Tư Thần nghe được Sở Diệp nói, trong đáy mắt xẹt qua một tia khinh thường, Lâm Sơ Văn nhìn thấy nhịn không được nhăn nhăn mày.

“Diệp đệ, Hồn Sủng cũng không thể quá chiều.”

Sở Diệp làm bộ bất đắc dĩ cười cười, nói: “Ta đây cũng là không có biện pháp a! Cũng may Tiểu Ngân có thể khống chế ong đàn ủ mật ong, cũng có thể kiếm ít tiền.”

Sở Tư Thần nói: “Diệp đệ quá khiêm tốn nghe nói, ngươi kiếm cũng không phải chỉ là một chút.”

-------------------------------------------

“Sơ Văn đệ đệ, ngươi nguyên lai ở chỗ này!” Lâm Sơ Văn vừa ra khỏi cửa, đã bị ai đó kêu lại.

Lâm Sơ Văn nhìn thấy, một thiếu nữ vẽ mặt đầy vui sướиɠ đi tới, sắc mặt đổi đổi.

Lâm Sơ Văn khách khách khí khí nói: “Đường tỷ hảo.”

Lâm Mộng Dung cầm Lâm Sơ Văn tay, nói: “Sơ Văn đường đệ, ngươi cư nhiên tới nơi này, làm người trong nhà đi tìm ngươi suốt!”

Lâm Sơ Văn cau mày, rút tay mình về, có chút lãnh đạm nói: “Làm đường tỷ lo lắng.”

Lâm Mộng Dung nhìn tiểu hồ ly bên cạnh Lâm Sơ Văn có chút ngạc nhiên nói: “Tuyết Bảo như thế nào biến thành như vậy?”

Lâm Sơ Văn ôm Tuyết Bảo, nhàn nhạt nói: “ Là đột nhiên liền biến xinh đẹp.”

“Sao tốt thế, như thế nào lại đột nhiên trở nên xinh đẹp? Chẳng lẽ là dùng dược tề Thức Tỉnh Huyết Mạch?”

Lâm Sơ Văn lắc lắc đầu, nói: “Không có đâu, ta từ khi rời khỏi nhà, thì đã hai bàn tay trắng, lấy tiền đâu ra mà mua dược tề Thức Tỉnh Huyết Mạch, Tuyết Bảo chỉ là ngẫu nhiên tại dã ngoại ăn một gốc cây dược thảo, ngoài ý muốn biến đẹp một ít.”

Lâm Mộng Dung cười cười, giọng chua chua nói: “Chúc mừng đường đệ ngươi, cư nhiên gặp được kỳ ngộ.”

Lâm Sơ Văn có lệ nói: “Vận khí không tệ mà thôi."

Lâm Sơ Văn rất không muốn cùng Lâm Mộng Dung giao tiếp, Lâm Mộng Dung lại là dị thường nhiệt tình làm cho Lâm Sơ Văn thập phần không được tự nhiên.