Chương 92

Long Nhai Thôn.

Sở Diệp đang xem xét kim tạp, kim ngạch cũng đã tích lũy tới 2000 đồng vàng, nhưng 2000 đồng vàng này có một bộ phận là do Lâm Sơ Văn bán dược tề có được, một bộ phận là hắn trộm bán linh thảo, tinh hạch, một bộ phận là bán tiền bán mật ong.

Tiểu Ngân sau khi tiến giai lên cấp 6 tiêu dùng vẫn là tương đối ít lại, Sở Diệp cũng không phải tiêu tốn quá nhiều, nhờ đó mà Sở Diệp bớt tốn đi không ít tiền.

Sở Diệp lần thứ ba mang theo 200 hủ mật ong, hướng cửa hàng Sở gia mà đi, chưởng quầy cửa hàng đối với Sở Diệp càng thêm coi trọng.

“Sản lượng mật ong của Sở thiếu, thật là làm người líu lưỡi a!” Quản sự nhịn không được nói.

Sở Diệp nhíu nhíu mày, nói: “Số lượng quá nhiều, cửa hàng ăn không vô sao?”

Chưởng quầy vội vàng nói: “Không có, không có.

Trúc Khê Trấn chỉ là một cái trấn nhỏ, cũng không thể nào bán hết nhiều hàng hóa như vậy, bất quá mật ong là thứ hiếm có, còn đặc ở thành phố lớn thì lại là cung không đủ cầu, trong khoảng thời gian này hắn thông qua mạng lưới quan hệ đem mật ong ra bên ngoài tiêu thụ, cũng kiếm được không ít lời.

Chưởng quầy nhìn một đám mật ong, càng thêm xác định Ngân Sí Ong của Sở Diệp không phải là hạng tầm thường.

Người khế ước với trùng thú làm Hồn Sủng tuy rằng không nhiều lắm, nhưng vẫn là có một ít.

Nhưng hắn lại chưa từng có nghe ai nói, Hồn Sủng Sư khế ước ong mật mà lại có thể khống chế được nhiều ong đàn như thế.

Nếu Sở Diệp khế ước chính là ong chúa, vậy Sở Diệp liền có tư cách có thể trở về Sở gia, Sở gia tuy rằng nhân tài đông đảo nhưng đệ tử khế ước được Hồn Thú Trung phẩm, thì hoàn toàn không nhiều.

“Sở Tư Thần thiếu gia, chính mình suất lĩnh thương đội đi nam hạ, ít ngày nữa liền sẽ đến nơi đây.”

Sở Diệp nghe được chưởng quầy nói, lắp bắp kinh hãi, “Sở Tư Thần"?

Chưởng quầy gật gật đầu, nói: “Tư Thần thiếu gia lần này tựa hồ là tiếp nhận nhiệm vụ của gia tộc, là đi trước khắp nơi khảo sát, hai vị đều là nhân trung tuấn kiệt, có lẽ sẽ có rất nhiều tiếng nói chung, Sở thiếu hiện giờ thực lực tăng lên nhanh chóng nếu ở một tiểu địa phương như Long Nhai Thôn, thật giống như anh hùng mà không có đất dụng võ vậy, có lẽ ít ngày nữa là có thể trở về Sở gia rồi.

Sở Diệp khô khốc cười cười, nói: “Chưởng quầy quá khen.

Sở Diệp lại không cảm thấy hắn cùng Sở Tư Thần có cái gì mà tiếng nói chung, phải biết rằng trong sách Sở Tư Thần chính là người gϊếŧ chết nguyên chủ, tuy rằng bây giờ có sự xuất hiện của hắn mà cốt truyện đã thay đổi không ít, nhưng đối một người có khả năng sẽ gϊếŧ chết chính mình, Sở Diệp thật sự không thể nào mà có ấn tượng tốt được với người đó.