Chương 40

Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn đi Trúc Khê Trấn, đem Hồn tinh cùng dược tề mới phối ra đem bán, được 400 đồng vàng, cùng với tiền tiết kiệm của Sở Diệp thì họ đã có 600 đồng vàng, đã có thể suy xét mua sắm dược liệu của dược tề thức tỉnh.

Lâm Sơ Văn đi cửa hàng dược tề, đedược tề đưa cho chưởng quầy của tiệm thuốc.

“Bồi Nguyên Dịch, là do ngươi phối trí ra?” Lão bản tiệm thuốc tràn đầy ngạc nhiên nói.

Dược Tề Sư không phải dễ làm, người bình thường muốn trở thành Dược Tề Sư, đều yêu cầu người chỉ dẫn.

Trúc Khê Trấn chỉ là một cái tiểu địa phương, Lâm Sơ Văn lại còn trẻ như vậy, chủ tiệm không nghĩ tới đối phương thật sự có thể thành công.

Lâm Sơ Văn nhàn nhạt gật gật đầu, “Tổng cộng 25 phần, ngài giám định thử đi".

Chủ tiệm dược liệu khôi phục thần sắc đứng đắn, tỉ mỉ xem xét phẩm chất của dược tề, phẩm chất dược tề vượt xa những gì chủ tiệm dự đoán.

" Bồi Nguyên Dịch ta ra giá 8 đồng vàng một lọ mua vào ".

Lâm Sơ Văn lắc đầu, nói: một lọ phải 10 đồng vàng, Bồi Nguyên Dịch ta phối ra hơn phân nữa đã là trung phẩm".

Lâm Sơ Văn từ nhỏ đi theo gia gia, đối giá cả của dược tề vẫn có hiểu biết nhất định.

Chủ tiệm cười cười, nói: “Tiểu hữu đã nói như vậy, vậy ta liền mua theo giá đó.”

Sở Diệp liếc mắt nhìn Lâm Sơ Văn một cái, cảm thấy đối phương cả người giống như tỏa sáng hơn, khác hoàn toàn khi họ lần đầu gặp nhau.

Lâm Sơ Văn lấy ra một danh sách nói: “Lấy cho ta này mấy loại phó dược này.”

Chủ tiệm qua danh sách dược liệu mà Lâm Sơ Văn đưa ra, nhịn không được nói: “Không ít a!”

Những dược liệu trong danh sách là những loại dùng cho phối chế một số dược tề thường gặp. Có khả năng hắn sẽ phối chế thử dược tề Thức Tỉnh Huyết Mạch, nên hắn muốn nhanh chống năng cao khả năng phối chế dược tề của bản thân, nên quyết định thử phối chế thêm một số dược tề khác.

Chủ tiệm cười cười, nói: “Tiểu hữu, muốn luyện chế không ít dược tề nha, sư thừa** không đơn giản a!”

(Sư thừa: ý nói sư phụ hoặc người dẫn dất)

Sở Diệp híp híp mắt, có chút không kiên nhẫn nói: “Lão bản, ngươi có phải hay không ngươi hỏi quá nhiều a?”

Chủ tiệm xấu hổ cười cười, nói: “Là ta quá phận, thứ tội thứ tội!”

Lâm Sơ Văn lần này yêu cầu dược liệu quá nhiều, vừa vặn đem hai trăm đồng vàng có được từ bán dược tề tiêu hết.

Dược liệu cửa hàng không có Phần Huyết Tử Diệp Thảo, Tẩy Cốt Hoa thì có. Sở Diệp tốn hai trăm đồng vàng, mua hai cây Tẩy Cốt Hoa.

Vì bảo đảm xác xuất thành công của dược tề, Dược Tề Sư sẽ chuẩn bị nhiều hơn mấy phần dược liệu, nhưng dược tề Thức Tỉnh Huyết Mạch thật sự quá quý, Sở Diệp chỉ có thể chuẩn bị hai dược liệu mà thôi.

Chủ tiệm nguyên bản còn vì Lâm Sơ Văn luyện chế ra dược tề mà giật mình, nhưng khi thấy Sở Diệp vung tiền như rác, một lúc mua chính là hai cây Tẩy Cốt Hoa, âm thầm hoài nghi sau lưng hai người có Dược Tề Sư ẩn mình.