Chương 37

Sở Diệp thì buổi sáng phóng ong, chăm sóc đồng ruộng, buổi chiều mang theo Tiểu Ngân và đàn ong cùng Lâm Sơ Văn cùng nhau đi ra ngoài săn thú.

Sở Diệp có được la bàn, nên rất dễ tìm ra xào huyệt của Hồn Thú, phàm là đi ra ngoài săn thú, đều sẽ không đi tay không mà về.

Hồn Thú cấp 2, cấp 3 trong núi liền xui xẻo mà bị tay ương ập lên đầu, nếu con nào mà bị Tuyết Bảo và Tiểu Ngân nhấm đến thì coi như chết chất.

Tiểu Ngân cùng Tuyết Bảo mà hợp lực với nhau, thì dù là Hồn Thú cấp 4 cũng có thể bắt được.

Như thế qua hơn nửa tháng, Tuyết Bảo cùng Tiểu Ngân cấp bậc tuy rằng không có tăng nhưng tinh thần lại tràn đầy rất nhiều.

Trong Long Nhai Thôn, tiểu hồ ly từ trong thôn chạy nhanh qua, đi theo sau là ong đàn.

Trong ruộng thôn dân nhìn đến tiểu hồ ly cùng ong đàn, dừng việc trong tay chỉ để nhìn hai con Hồn thú một lúc lại thực mau đem lực chú ý dịch vào đồng ruộng.

Lúc Tiểu hồ ly vừa đến Long Nhai Thôn, không ít thôn dân đều đối với con Hồn Thú này rất tò mò, bất quá, xem nhiều, cũng thành thói quen.

Thôn dân tuy rằng nhìn quen rồi, nhưng mỗi khi thấy, vẫn là không tránh được lắm mồm vài câu.

“Thật là một con hồ ly xấu a!”

“Cư nhiên cũng sẽ có hồ ly xấu như vậy.”

"Tiểu hồ ly này lớn lên miệng méo mắt lé có khi nào sẽ ảnh hưởng đến bộ dạng của chủ nhân nó không".

"Lâm tiểu ca lớn lên anh tuấn, có phải ngại khi mình lớn lên quá anh tuấn nên mới ký kết với một con hồ ly xấu như vậy".

" Đừng nhìn tiểu hồ ly đó diệu ngoan mà lầm tưởng mới 2 ngày trước nó mới cắn chết một con gấu, là gấu đó".

"Gần đây tiểu hồ ly và mấy con Ngân Sí ong hay cùng nhau vào núi. Trong núi nguy hiểm như vậy, mà xem chúng ra vào núi cứ như là đi vào nơi không người không bằng".

"Diệp thiếu rất thích ăn thịt Linh thú để bồi bổ thân thể nên bỏ không ít tiền vào đó nhưng từ khi có tiểu hồ ly cùng Tiểu Ngân vào núi ăn thú thì thường xuyên mang thịt về".

"Tuy tiểu hồ ly xấu thì xấu thật nhưng nói về thực lực thì không thể bàn cải".

Thôn dân trong thôn ngày thường cần kiệm. Nhưng khi lễ tết tới thì phải mua chút thịt bồi bổ thân thể.

Trong nhà Sở Diệp hầu như ngày nào cũng có mùi thịt Linh Thú bay ra, khiến cho thôn dân chỉ cần ngữi thôi là chảy nước miếng rồi.

" Con Ngân Sí ong mà Diệp Thiếu nuôi thực lực không thấp. Cấp dưới đi theo nó rất đông, khi bay ra nhìn rất uy phong".

"Đúng là như vậy".

Ở đây thôn dân đàm luận ngất trời, tỏ vẻ rất hâm mộ với Hồn Sủng Sư.