Chương 33

Thuộc hạ của Tiểu Ngân, đều có một ít Ngân Sí Ong tiến vào phẩm cấp, lại có thể ỷ vào số lượng lớn cùng độc châm, mà cắn chết huyết mãng, nếu ong đàn cấp bậc lại cao một ít, liền càng hung hãn.

Sở Diệp vuốt ve tinh hạch trên tay, thầm nghĩ: Dưỡng ong tiền lời cao, bất quá, lại nói tiếp, vẫn là săn gϊếŧ Hồn Thú tiền lời càng cao, khó trách Hồn Sủng Sư đều thích khế ước Hồn Thú có chiến lực cường hãn, mới đánh một hồi liền thu nhiều như vậy.

“Chúng ta đi thôi.” Sở Diệp thu hồi tinh hạch nói.

Lâm Sơ Văn lắc lắc đầu, nói: “Không, chờ một chút.”

Sở Diệp nhìn Lâm Sơ Văn liếc mắt một cái, có chút nghi hoặc nói: “Làm sao vậy?”

Lâm Sơ Văn chỉ bên trong rừng cây chỉ mấy cây nhánh cây, nói: “Đó là Huyết Mãng Chi.”

Sở Diệp hướng tới chỗ Lâm Sơ Văn chỉ rồi đi qua chổ mấy nhánh cây, quả nhiên, thấy được mấy nhánh cây huyết hồng, đúng là trong sách linh thảo sách có giới thiệu Huyết Mãng Chi.

Sở Diệp gõ đầu một cái, thầm mắng chính mình hồ đồ, trong sách linh thảo đã sớm viết, ở nơi nào có hang ổ của huyết mãng, sẽ có Huyết Mãng Chi xuất hiện, Huyết Mãng Chi có thể luyện chế thành linh dịch bổ sung khí huyết.

Huyết Mãng Chi là dược liệu thập phần trân quý, nhiều Huyết Mãng Chi như vậy hẳn là có thể bán được 50 đồng vàng.

“Ngươi nhận thức được dược liệu a!” Sở Diệp quay đầu nhìn Lâm Sơ Văn nói.

Linh thảo sách tranh hắn đều xem qua, Huyết Mãng Chi hắn cũng có nhận thức,chỉ là có nhận thức nhưng không qua rõ ràng, Lâm Sơ Văn không nhắc nhở, hắn nhất thời cũng chưa nhớ tới.

Lâm Sơ Văn gật gật đầu, nói: “Ông nội của ta là Dược Tề Sư.”

Sở Diệp đã sớm biết Lâm Sơ Văn có thiên phú trở thành Dược Tề Sư, Lâm Sơ Văn ở trong truyện, khi nhắc tới đã là Dược Tề Sư, Sở Diệp cũng không biết đối từ lúc nào bắt đầu.

Nghe Lâm Sơ Văn nói như vậy, như vậy đối phương sớm đã có căn cơ về luyện dược.

Gia gia ngươi là Dược Tề Sư, vì cái gì ngươi sẽ……” Té xỉu ở ven đường, còn có bộ dạng chật vất, khổ sở kia

Dược Tề Sư hẳn là đều giàu có, rất được người khác tôn kính mà tồn tại.

Lâm Sơ Văn nhíu nhíu mày, nói: “ Thú sủng của gia gia sắp chết, gia gia liền giúp nó phối trí duyên thọ dược tề, hỏi mượn người ta rất nhiều đồng vàng,để mua dược liệu, nhưng mà, còn có một loại dược liệu mua không được, gia gia liền mạo hiểm vào bí cảnh, sau đó, liền không có tin tức.”

“Những người trước đó cho gia gia mượn tiền, khi vừa nghe nói gia gia đã chết, tới nhà ta đoạt đồ, đem tất cả đồ vật có giá trị đi rồi.”

Lâm Sơ Văn nhíu nhíu mày, những người tới đoạt đồ, chỉ có một bộ phận là cho gia gia mượn tiền, còn lại những người khác căn bản chính là nhân lúc người khác cháy nhà mà đi hôi của.

Hắn biết những người đó ở chơi xấu, nhưng có biện pháp nào đâu? Hắn căn bản không phải đối thủ của những người đó.