Năm ngày sau
Sở Diệp nói với Hạ Sơn: " giúp ta đem mấy cái bình này vào trong xe đi. Trước nhất đi lên trấn kiếm xem có tửu lâu nào thu mua mật ong không".
Nguyên bản Sở Diệp định cho Ngân Sí Ong thải mật từ 6 hoặc 7 ngày, bất hoa, do hoa Hòe sản lượng qua tốt nên vượt kế hoạch.
Tiểu Ngân cùng ong đàn đều đãi vui vẻ vô cùng, luyến tiếc không muốn rời đi, càng muốn ở lâu thêm mấy ngày.
Trên thực tế, Sở Diệp cũng không quá nguyện ý liền cứ như vậy rời đi, rốt cuộc, hắn chính là thà chịu tốn 30 đồng vàng, để ong đàn có được cơ hội thải mật, nếu không dụng hết sức thải mật, vậy thật sự thực có lỗi với những đồng vàng kia rồi.
Sở Diệp trên người chỉ còn không tới 30 đồng vàng, vì thế, quyết định trước bán một đám mật ong, để ứng cứu khẩn cấp trước đã.
Hai ngày nay, Sở Diệp ở trong thôn tìm một hộ ủ rượu mua hai mươi cái bình rượu, dùng để đựng mật ong.
Hạ Sơn gật gật đầu, nói: “Hảo.”
Sở Diệp cùng Hạ Sơn cùng đi thành trấn phụ cận thôn Hòe, Sở Diệp cầm một vò mật ong là hàng mẫu, đi tới ba cửa hàng khác nhau để hỏi giá.
Qua ba cửa hàng khác nhau mỗi cửa hàng đều ra gia khác nhau, phân biệt là 19 đồng bạc một vò, 20 đồng bạc một vò, 22 đồng bạc một vò, Sở Diệp nguyên bản muốn đem mật ong bán cho Sở gia vì họ ra giá 22 đồng bạc một vò, nhưng ngoài ý muốn lại phát hiện được một tửu phường ủ rượu từ Linh mật.
Sở Diệp cầm một vò mật ong, đi tửu phường đó để dò hỏi giá cả, chủ tửu phường phường đối với việc Sở Diệp cung cấp linh mật thập phần vui mừng, liền ra giá 25 đồng bạc một vò, Sở Diệp không có do dự liền đem hai mươi hủ linh mật toàn bán cho tửu phường, nhập trướng 50 đồng vàng, kiếm được tiền, Sở Diệp đi vào cửa hàng mua một viên Hồn Tinh giá 40 đồng vàng
Hạ Sơn nhìn Sở Diệp mua Hồn Tinh, nói: “Ngươi mua Hồn Tinh là vì chuẩn bị cho Ngân Sí Ong đúng chứ”
Sở Diệp gật gật đầu, nói: “Đúng vậy.”
Hạ Sơn tràn đầy kinh ngạc nói: “Ngươi cư nhiên mua cho nó Hồn Tinh tốt như vậy.”
Hạ Sơn gãi gãi đầu, hắn ngẫu nhiên cũng mua cho Hỏa Vân Mã một viên Hồn Tinh giá sáu bảy đồng vàng nhưng phẩm chất thì không quá tốt, Sở Diệp cư nhiên tốn nhiều tiền như vậy, mua cho một con Ngân Sí Ong một viên Hồn Tinh quý như vậy, nhìn lại đãi ngộ của Hồn Sủng chính mình, Hạ Sơn không khỏi có chút chột dạ.
Sở Diệp cười cười, nói: “Tiểu Ngân của ta có chút kén ăn.”
Từ xưa nghèo gia phú lộ, vì lưu đủ lộ phí, lần trước hắn đi cửa hàng Sở gia bán mật ong, cũng chưa mua Hồn Tinh cho Tiểu Ngân, sợ Tiểu Ngân bị đói, nên nhanh chân mua tiếp, Tiểu Ngân tính tình khá táo bạo nếu để bị đói, sợ là sẽ cắn người mất.
Tiểu Ngân nhìn Sở Diệp trở về, tràn đầy hưng phấn hướng tới Sở Diệp nhào qua.